Mẹ Nguyễn cúp điện thoại, kéo tay Nguyễn Chiêu, “Chiêu Chiêu, chồng sắp cưới của con bận lắm, mẹ bảo tài xế đưa con qua nhé, con ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu ấy, ngày mai cùng đi dự tiệc.”
Nguyễn Chiêu vừa nãy đang ngắm con chim ngoài cửa sổ, chắc là chim cảnh nhà ai nuôi, bộ lông sặc sỡ rất đẹp. Cậu rất tò mò về thế giới bên ngoài, tiếc là mẹ Nguyễn chỉ thích đánh mạt chược, nên cậu đành ngoan ngoãn ngồi cạnh.
Những người phụ nữ đánh mạt chược cùng mẹ Nguyễn đều nhìn Nguyễn Chiêu cười. Nguyễn Chiêu đỏ mặt, mím môi gật đầu.
Cuối cùng cũng không phải nhìn chằm chằm mấy quân bài nữa, luật chơi phức tạp, cậu chẳng hiểu gì.
Sau khi quyết định xong, mẹ Nguyễn không đánh mạt chược nữa, về nhà thu xếp quần áo cho Nguyễn Chiêu, như thể sợ cậu đi chậm thì Cố Hoài Yến sẽ chạy mất vậy.
Nguyễn Chiêu im lặng đi theo sau, nhìn mẹ Nguyễn chọn đồ trong tủ quần áo.
“Qυầи ɭóŧ mang mấy cái thì đủ nhỉ?” Mẹ Nguyễn tự hỏi rồi tự trả lời, “Hai cái là được, không đủ thì mặc của chồng con.”
Minh Chiêu đỏ mặt, gọi một tiếng “Mẹ”, hai cái thì rõ ràng là không đủ.
“Mẹ nói đùa thôi.” Mẹ Nguyễn quay đầu cười với cậu, “Ái chà chà” trêu chọc cậu, rồi không biết lấy ở đâu ra một hộp bαo ©αo sυ nhét vào hành lý của cậu.
“Đến nhà chồng thì phải ăn uống đàng hoàng, trời lạnh thì mặc thêm quần áo, bảo cậu ấy đối xử với con nhẹ nhàng một chút, biết chưa?”
Mẹ Nguyễn nói có ý, Nguyễn Chiêu gật đầu, lẩm bẩm: “Nói vậy thì anh ấy sẽ nhẹ nhàng sao?”
Tuy biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, Nguyễn Chiêu vẫn có chút lo lắng. Dù sao, cậu chỉ là một chậu hoa được nâng niu trong nhà kính, chẳng biết thế nào là nhẹ nhàng trong chuyện ấy.
Chồng sắp cưới của cậu bận rộn như vậy, chắc chắn là kiểu người về nhà là tìm cậu để giải tỏa, nếu tâm lý có chút biếи ŧɦái thì có lẽ còn dùng đến cả đồ chơi.
Một hộp bαo ©αo sυ chắc chắn là không đủ.
Hơn nữa, Cố Hoài Yến bận rộn như vậy, ban ngày chắc không để cậu cô đơn đâu, trong thế giới này, chắc là 1Vn, không chỉ có mỗi Cố Hoài Yến là công.
“Sao lại không?” Mẹ Nguyễn ngạc nhiên, “Hoài Yến rất biết điều.” Nói xong, bà quay người lấy một bản hợp đồng trên bàn giao cho Nguyễn Chiêu.
“Chiêu Chiêu, mấy hôm trước nhà máy xảy ra chút chuyện, vừa hay đến lúc gia đình chúng ta và nhà họ Cố gia hạn hợp đồng, con cầm cái này qua cho Hoài Yến ký, coi như là tấm lòng của ba mẹ dành cho hai đứa.”
...
Nếu thấy truyện hay thì nhớ bình luận, theo dõi và đề cử truyện giúp mình nha, để mình còn có động lực ra chương mới. Mình cảm ơn nhiều🥰♥️