Chương 1

Cuối thu, dưới bầu trời đêm ánh đèn nhấp nháy từ máy bay xé toạc màn đêm tĩnh mịch của thành phố U, rồi từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế.

Hành khách lần lượt rời khoang, chỉ còn một chàng trai trẻ tuổi ngồi lại khoang hạng nhất, say sưa ngắm nhìn khung cảnh thành phố rực rỡ qua ô cửa sổ.

Từ khi máy bay vượt qua biên giới, Nguyễn Chiêu đã dán chặt mắt vào quang cảnh bên ngoài. Ánh đèn lung linh của thành phố U tựa như những viên ngọc quý được dát lên vùng Hoa Đông. Chuyến bay từ New York lao thẳng đến nơi này, như một cơn gió lốc cuốn cậu vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Cuối cùng, cậu cũng cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Ký ức về chủ nhân cũ của thân xác này khá mờ nhạt, có lẽ do người đó sống quá khép kín. Cậu chỉ biết rằng mình lớn lên trong một trại trẻ mồ côi ở New York. Cho đến một ngày, có người tìm đến và báo tin rằng gia đình đã tìm thấy cậu, muốn đưa cậu về nhà.

Thế là, cậu mang theo hành lý ít ỏi và trái tim đầy hy vọng, đến thành phố U.

Nữ tiếp viên hàng không bước đến chào hỏi cậu nhẹ nhàng. Chàng trai trẻ trước mặt trông rất thư sinh, như một du học sinh vừa về nước. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng để lộ làn da trắng nõn sau tai. Dưới chiếc áo hoodie màu nhạt, thân hình mảnh khảnh của cậu hiện ra.

Nguyễn Chiêu hai tay bám chặt mép cửa sổ, chóp mũi nhỏ nhắn chạm vào kính, đôi mắt sáng long lanh vì tò mò phản chiếu trên mặt kính. Nữ tiếp viên hàng không ngồi xuống trò chuyện với cậu, giọng điệu dịu dàng như dỗ dành trẻ nhỏ.

“Nguyễn tiên sinh, máy bay đã đến thành phố U rồi ạ, ngài còn cần gì nữa không?”

Nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Chiêu cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu mỉm cười ngại ngùng với nữ tiếp viên hàng không.

“Tôi...” Giọng nói ngập ngừng, cậu mân mê tấm chăn mềm mại trên đùi, “Tôi lỡ làm đổ nước lên nó rồi.”

“Không sao đâu ạ, chăn này là quà tặng cho hành khách mà.” Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười.

“Thật sao ạ? Vậy tôi có thể mang về được không?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

“Cảm ơn, đây là món quà đầu tiên tôi nhận được.” Nguyễn Chiêu nói, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.

Nữ tiếp viên hàng không suýt nữa đã ngẩn ngơ trước nụ cười của cậu, may mà cô vẫn nhớ cậu thích ăn bánh mì kẹp trên máy bay, nên hỏi: “Còn bánh mì kẹp, ngài có muốn gói mang về không ạ?”

...

Nếu thấy truyện hay thì nhớ bình luận, theo dõi và đề cử truyện giúp mình nha, để mình còn có động lực ra chương mới. Mình cảm ơn nhiều🥰♥️