Lần này cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng Minh Đình không hề phản ứng, cô mới nhận ra lúc nãy bị anh trêu rồi.
Cô không tin nổi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh toàn ý cười nghịch ngợm, lòng cô cũng nhẹ hẳn đi, miễn là anh không sao.
Nhưng mà, trong tình huống này còn đùa được, đúng là quá đáng!
Nên cô thừa lúc anh không để ý, bất ngờ ấn mạnh một cái.
Lại một tiếng “Shh…” dài, lần này là thật, Minh Đình đau tới mức rụt tay lại.
Thư Dao nhanh chân lùi lại vài bước, đôi mắt còn đỏ hoe, nhưng miệng lại cười: “Phải thế này sát trùng mới triệt để chứ, anh!”
Minh Đình xòe tay vung vẩy, bật cười thành tiếng ngắn nhưng đặc biệt thoải mái.
Anh đứng lên, bảo cô ra ngoài.
Thư Dao ngẩn ra: “Còn chưa bôi thuốc mà!”
Minh Đình đẩy cô ra cửa, Thư Dao quýnh lên, hai tay chống vào hông anh đẩy ngược lại: “Không bôi thuốc thì lâu lành lắm!”
Minh Đình dùng một tay giữ cổ tay cô, cúi đầu hỏi: “Sao? Em muốn nhìn anh tắm à?”
“Tắm...”
Tắm?
Thư Dao đứng bật dậy, vội vã rút tay ra.
“Không có!”
Cô chỉ là lo vết thương nhiễm trùng thôi.
Cô hấp tấp quay lưng lại, bối rối vặn vẹo mấy ngón tay.
Mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa, cô mới đưa tay áp lên hai gò má đang nóng ran.
Cô chợt nhớ ra điều gì, lập tức quay người rời khỏi phòng.
Minh Đình từ phòng tắm bước ra, còn đặc biệt thay đồ chỉnh tề, vừa mở cửa đã không thấy bóng dáng Thư Dao đâu.
Cái đồ làm việc nửa chừng, anh thầm rủa trong lòng.
Vết thương trên tay dính nước, máu lại bắt đầu rỉ ra, anh túm lấy khăn tắm lau đại mấy cái trên tóc, rồi xoay người đến bên tủ đựng đồ, tiện tay cầm một lọ thuốc đọc hướng dẫn sử dụng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vội vàng lại nhẹ nhàng, chỉ có thể là cô thỏ tai cụp ấy.
Anh đặt lọ thuốc xuống, quay đầu lại, thấy Thư Dao ôm theo túi đá chườm, thở hổn hển chạy vào.
Thậm chí còn đi chân trần.
Anh nhíu mày theo phản xạ.
Thư Dao thấy anh cầm lọ thuốc xịt trị bầm tím, vội đặt túi đá xuống: “Vết bầm phải chườm lạnh trước rồi mới bôi thuốc.”
Cô ngẩng đầu hỏi: “Anh cao quá, anh ngồi xuống được không?”
Thư Dao kéo tay anh ra phía ghế sofa, anh không nói gì, cứ để mặc cô kéo, rồi ngồi xuống, bình thản đợi cô xử lý vết thương.
Không còn tâm trạng đùa giỡn, Thư Dao nhanh chóng làm sạch lại vết thương, cẩn thận bôi thuốc, dán miếng băng chống nước lên.
“Vì sao em không sợ anh?”
Tay Thư Dao đang cầm túi đá khựng lại, cô ngập ngừng vài giây mới nhẹ nhàng đặt túi chườm lên vai anh.
Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ không đáp.
Từ khi tám tuổi, cô không thể tiếp xúc gần với người nào ngoài cha mình, đặc biệt là những người đàn ông cao to, gương mặt dữ tợn, với những người như vậy cô luôn có phản ứng sợ hãi theo bản năng, đến mức từng phải nghỉ học suốt một năm.
Tại sao lại không sợ anh?
Chính cô cũng không rõ.
Từ tám tuổi tới giờ, căn bệnh ấy khiến cô luôn thấy xấu hổ, đến khi đến đây, cô còn sợ bản thân lề mề rụt rè sẽ làm phiền anh, không ngờ... anh biết tất cả.
Chắc là do cha đã nói với anh.
Cô chỉ có thể nghĩ ra một từ: Tin tưởng.
Cha tin, thì cô cũng tin.
Vậy nên cô nói: “Vì cha nói, anh trai là người tốt.”
Minh Đình nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi không tiếng động khẽ nhếch lên.
Phải không?