Chương 30

Nhưng vừa mới vươn tay ra, Thư Dương Phàm đột nhiên nhào tới.

Bóng đen như ngọn núi đổ ập xuống, cô hét lên thất thanh, bật dậy khỏi giấc mộng.

Vừa tỉnh dậy, Thư Dao vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Thư Dương Phàm lẻn vào phòng đè lên.

Tuy hắn nhỏ con hơn người cùng tuổi nhưng đối phó với một bé gái tám tuổi thì quá dư sức.

Hắn dùng hai chân ghì chặt Thư Dao, đôi tay thô bạo xé váy cô.

Dây áo siết chặt lấy vai khiến làn da trắng nõn của cô lập tức đỏ bầm.

Giấc mộng kinh hoàng lại diễn ra trước mắt cô như thật, cô hoảng loạn hét lên gọi cha, gào khóc không ngừng.

Cô giãy giụa điên cuồng, đấm vào vai và đầu của Thư Dương Phàm, rồi vớ lấy cái gối bên cạnh đập vào người hắn.

Gương mặt xấu xí của Thư Dương Phàm ghé sát lại: đôi mắt lệch, mũi bè to, môi dày cười hềnh hệch lộ ra hàm răng vàng ợt và phần lợi tím tái, hơi thở hôi thối phả thẳng vào mặt cô.

Trong tình huống bị kí©h thí©ɧ cực độ, Thư Dao mới chợt nhớ ra - cô đang ngủ trưa ở tầng hai. Sau bữa cơm trưa, cha cùng bác trai và bác gái đã đến thăm một người thân bị ốm ở làng bên.

Dù chỉ có trí lực của trẻ con, nhưng Thư Dương Phàm lại có bản năng sinh lý của một thiếu niên đang tuổi mới lớn.

“Xoẹt”, váy dây của cô bị xé toạc. Dù còn nhỏ, nhưng cha đã dặn cô vô số lần rằng không được để người khác chạm vào cơ thể mình. Cô lập tức hiểu ra, hắn muốn làm gì với cô.

Cô nhớ ra nhà vẫn còn chị họ mười hai tuổi, hy vọng chị có thể giúp, cho nên hét toáng lên: “Chị ơi! Cứu em! Cứu em với!”

Khi Thư Dương Phàm thấy làn da trắng nõn mịn màng của Thư Dao, môi dày lại nhếch cao lên, đôi mắt sắc ben như chó sói, miệng phát ra tiếng cười ghê rợn khiến cô lạnh sống lưng.

Thư Dao vùng vẫy điên cuồng, nhưng vẫn không thể ngăn hắn cúi xuống hôn lên cổ mình.

“Á…”

Da thịt đột ngột tiếp xúc trực tiếp khiến lông tơ toàn thân Thư Dao dựng đứng, cơn buồn nôn dâng lên mãnh liệt từ dạ dày.

Có lẽ trong lúc nguy cấp, con người luôn bộc phát sức mạnh bất ngờ. Thư Dao nắm chặt tay, dồn hết sức đấm thẳng vào thái dương của Thư Dương Phàm.

Cú đấm khiến hắn choáng váng, theo phản xạ đưa tay lên ôm đầu, cô nhân cơ hội đẩy mạnh hắn ra.

Cô bật dậy, lao tới cửa phòng, điên cuồng xoay tay nắm - nhưng cửa không mở.

Cô lặp đi lặp lại mấy lần, mới phát hiện cửa không phải bị khóa trái, mà là bị khóa từ bên ngoài!

Thư Dương Phàm tỉnh táo lại, trông thấy Thư Dao định chạy liền lao tới.

Trong cơn hoảng loạn, Thư Dao luống cuống tìm đường thoát, va vào ghế gỗ và quạt điện, phát ra những tiếng “choang choang” chói tai. Nhưng căn phòng chật hẹp này đâu có nhiều chỗ để trốn, cô gần như lập tức bị Thư Dương Phàm dồn đến góc tường.

“Đừng tới đây!”

Chiếc váy của cô chỉ còn treo lủng lẳng một bên vai, bên còn lại rách toác, da thịt lộ ra chi chít vết bầm đỏ.

Cô rúc vào sát tường, cố hét lớn để hắn dừng lại. Nhưng Thư Dương Phàm có trí tuệ ba tuổi, làm sao có thể nghe hiểu được?

Hắn cứ lẩm bẩm: “Công chúa... công chúa...”

Thư Dao đổ mồ hôi ướt đẫm, thở dốc từng hồi, toàn thân run rẩy núp ở góc tường.