Dù khả năng một người thực vật tỉnh lại là rất mong manh, nhưng chỉ cần có 1% hy vọng, anh cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tâm huyết bao năm mẹ mình gây dựng bị cướp đi dễ dàng.
Vì vậy, hiện giờ trước mắt Minh Đình chỉ còn ba con đường.
Một là không ly hôn, tiếp tục nhẫn nhịn việc Thương Đình Châu dùng tiền của Minh Lệ để nuôi tình nhân và con riêng, rủi ro là, Thương Đình Châu rất có thể sẽ lợi dụng thân phận chồng của Minh Lệ để chen chân vào việc điều hành công ty.
Hai là thay đổi người giám hộ, thuận theo ý Minh Quân Sưởng giao quyền quản lý công ty.
Xét theo tình hình hiện tại, có lẽ đây là phương án tối ưu nhất, vừa có thể bảo vệ tài sản nhà họ Minh một cách tối đa, lại vừa đảm bảo công ty vận hành bình thường.
Nhưng cái giá phải trả là, anh bắt buộc phải theo Minh Quân Sưởng về Cảng Thành.
Một khi anh rời xa nơi đặt trụ sở công ty, công ty sẽ rơi vào tay ai, có kết cục ra sao, liệu sau này anh còn có thể giành lại hay không, tất cả đều là ẩn số.
Ba là, tìm được bản ủy thác, khi ấy sẽ không bị bất kỳ ai khống chế.
Còn hơn bốn tháng nữa là anh tròn mười tám tuổi, đến lúc đó, anh có thể lấy tư cách cổ đông tham gia vào các quyết sách của công ty, sau đó lần lượt tiếp xúc với các nghiệp vụ, cho đến khi hoàn toàn tiếp quản công ty.
Hiện tại tuy anh bị người khác khống chế, nhưng người khác cũng bị anh áp chế, anh là con trai duy nhất của Minh Lệ, dù người ta muốn giành lợi ích bằng cách nào, cũng không thể bỏ qua anh.
Vấn đề duy nhất là: thời gian không chờ đợi ai.
Bốn tháng tới sẽ có biến cố gì, anh hoàn toàn không thể lường trước, nên bản ủy thác trở nên vô cùng quan trọng.
Chỉ có tìm được bản ủy thác, giúp Minh Lệ ly hôn, thì người khác mới không thể lấy cớ này kiềm chế anh, anh mới có đủ không gian hành động, để sự nghiệp của Minh Lệ không rơi vào tay kẻ khác.
Anh không khó để tưởng tượng, nếu không thể thuận lợi tiếp quản công ty, thì đến ngày Minh Lệ tỉnh lại, chắc chắn bà sẽ trách anh bất tài.
“Cậu chủ.”
Minh Đình mở cửa bước ra, Tiêu Văn Khang đứng dậy, gương mặt đầy lo âu nhìn về phía anh.
Minh Đình mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, mái tóc còn ướt do vừa tắm xong, phần mái được anh tùy ý vuốt ra sau, để lộ vầng trán ướt đẫm.
Anh ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hỏi Tiêu Văn Khang tiến triển thế nào.
Tiêu Văn Khang nói: “Chủ tịch đã liên hệ với mấy vị cổ đông, bọn họ biết tình trạng hiện tại của Tổng giám đốc Minh, nên đương nhiên thiên về việc giao công ty cho Chủ tịch quản lý. Bên Ý cũng có người tới, hôm nay Chủ tịch đã gặp luôn rồi.”
“Còn Thương Đình Châu thì sao?”
Tiêu Văn Khang hơi khựng lại, nói: “Vẫn đang ở bệnh viện trông chừng.”
Minh Đình khẽ bật cười lạnh, khóe môi khẽ nhếch.
“Bản ủy thác hoàn toàn không có manh mối gì sao?”
Nhắc đến bản ủy thác, Tiêu Văn Khang càng thêm thấp thỏm.
Bản ủy thác ly hôn là Minh Lệ ký trước khi chính thức thông báo với Thương Đình Châu, Minh Lệ và Tiêu Văn Khang mỗi người giữ một bản.
Minh Lệ từ trước đến nay đều rất cẩn trọng, tài liệu quan trọng đều được cất trong két sắt ở thư phòng. Bà đã ly thân với Thương Đình Châu nhiều năm, mật mã két sắt chỉ có Minh Lệ và Minh Đình biết.