Nhất thời khó xử, nhỏ giọng nói: “Em tắm trước.”
“Có thể tự tắm không?”
Cô gật đầu.
Minh Đình đứng dậy, vừa cởi nút áo sơ mi vừa nói: “Phòng anh ở cuối hành lang bên trái. Có chuyện gì thì gọi anh. Dì Mai sẽ mang quần áo sạch đến cho em. Em tắm xong, anh sẽ gọi bác sĩ lên.”
Cô gật đầu vâng dạ. Minh Đình xoay người định bước ra khỏi phòng.
“Cảm ơn anh.”
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu. Minh Đình dừng chân trong chớp mắt, nhưng không quay đầu, đi thẳng ra cửa.
Vừa về đến phòng, điện thoại của anh rung lên.
Là Cảnh sát Phùng gọi đến.
“Thế nào?” Minh Đình hỏi.
Đầu dây bên kia đáp: “Vừa nghe nói có án mạng, hai mẹ con đó lập tức chối sạch quan hệ, sợ tới mức muốn cuốn gói rời đi ngay, làm gì dám ở lại nữa.”
“Bọn họ không hỏi chuyện Thư Dao sao?”
Cảnh sát Phùng im lặng cỡ hai giây, rồi nói: “Chỉ hỏi đến tiền bồi thường của Thư Minh Viễn.”
Minh Đình không nói gì. Cảnh sát Phùng liền tiếp: “Tôi bảo với họ là Thư Minh Viễn đang bị nghi ngờ gϊếŧ người, nếu chứng cứ xác thực thì không thể có tiền bồi thường. Nghe vậy, hai mẹ con đó lập tức thu dọn đồ đạc bỏ đi. Với tính cách của bà cô kia, không có tin tức gì về Thư Dao là tin tốt nhất.”
Minh Đình im lặng, vô thức liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt.
“Nếu có ai của nhà họ Thư hỏi tới, cứ nói là vợ chồng chủ nhà tuổi đã cao, thấy cô bé đáng thương nên giữ lại nuôi. Không cần bọn họ bận tâm.”
“Cậu tính giữ con gái của Thư Minh Viễn lại à?”
Minh Đình nhớ đến cảnh tượng trên sân thượng.
Từ trước đến nay, anh không phải người dễ mềm lòng. Những người yếu đuối hay khóc lóc, lại còn suốt ngày nghĩ đến chuyện sống chết, luôn khiến anh thấy phiền.
Một kẻ hèn nhát, vốn không đáng để anh bận tâm.
Nhưng anh đã ra tay rồi, không còn đường lui nữa.
Anh không trả lời, chỉ hỏi: “Tiến triển điều tra thì sao?”
Nói đến chính sự, Cảnh sát Phùng liền nghiêm mặt: “Camera đoạn xảy ra tai nạn đã được kiểm tra. Dựa vào video giám sát và dấu vết tại hiện trường, có thể thấy xe gây tai nạn không hề giảm tốc trước khi va chạm. Còn là do mất lái hay có nguyên nhân khác thì phải chờ báo cáo từ trung tâm giám định ngày mai mới rõ. Phía gia đình nạn nhân tạm thời chưa có động thái gì, tôi đã bố trí người tiếp tục theo dõi. Có tin gì mới sẽ báo ngay.”
“Được.”
Minh Đình cúp máy, ném điện thoại sang một bên rồi vào phòng tắm.
*
Phương Nhuy Viên với Thư Dao mà nói là hoàn toàn xa lạ. Phòng ở rộng rãi sáng sủa, cửa sổ kính sát đất nhìn ra khu vườn phía trước, rộng hơn rất nhiều so với căn nhà thuê ngày trước của cô và cha.
Phòng tắm sạch sẽ, ngăn nắp, trên kệ là một chiếc lọ hương khuếch tán mùi thơm nhè nhẹ, gương soi sáng bóng in rõ gương mặt lấm lem của cô.
Cô chợt nhớ lại cảnh Minh Đình cởi khuy áo sơ mi ngay trước mặt mình, vội vàng muốn thay bộ đồ bẩn ra, có lẽ anh vô cùng ghét bỏ vết bẩn trên người cô.
Cô nâng váy ngửi thử, lập tức cau mày.
Mùi đất ẩm và chua chua lẫn lộn… chẳng trách anh lại ghét.
Đang định thay đồ thì đột nhiên nhớ tới mùi hương trên người anh, thanh đạm sạch sẽ, pha thêm chút hương đào thoang thoảng, đây quả là mùi hương vượt quá dự kiến của cô.