Chương 47

---

Đợi đến khi đám đệ tử đen kịt đứng xem lễ tản đi hết, Đồng Đồng nhìn Diệp Tri Thu đang cười nhưng không nói lời nào, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của vị lãnh đạo tối cao.

Từ ánh mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn ra một khao khát nào đó, Diệp Tri Thu mỉm cười an ủi: “Tiểu gia hỏa, từ hôm nay con chính là đệ tử đích hệ nhỏ nhất của Thu Diệp Phong ta, đương nhiên nên dọn đến sống ở chủ phong… Ở Thanh Vân Viện có đồ vật gì cần mang theo, vi sư sẽ phái người giúp con lấy.”

“Không không không, không cần đâu… Không có gì cần mang theo cả, chúng ta đi ngay thôi!” Đồng Đồng vội vàng xua tay, lắc đầu như trống bỏi, tựa hồ nóng lòng muốn đến chủ phong an cư lạc nghiệp... chỉ có nàng mới biết, nàng luyến tiếc Vân Ẩn Cư đã tốn bao tâm sức chăm chút cho hoàn thiện, cùng với một lọ kẹo bạc hà nhỏ còn sót lại ở đó biết chừng nào!

Thế nhưng, dáng vẻ Uyên Quỳnh Sương bóp lấy cổ nàng, mặt đầy âm trầm đe dọa nàng vào đêm hôm trước vẫn luôn ám ảnh không tan, khiến nàng không thể không ngậm ngùi từ biệt số kẹo quý giá khó kiếm kia... biết vậy thì thà ban đầu ăn cho sướиɠ miệng, cần gì phải tiết kiệm đến thế! Đáng ghét!

…Đến lúc đó nhất định phải nhớ di thực toàn bộ đám lá bạc hà kia qua!

“Đừng nói chuyện kẹo bạc hà cho người khác biết, càng không được tùy tiện nhắc đến việc bản tọa giúp ngươi tẩy tủy phạt mạch, bao gồm tất cả mọi thứ trong Vân Ẩn Cư tốt nhất hãy để ta chôn vùi trong bụng, biết chưa?” Trên mặt Uyên Quỳnh Sương là vẻ lạnh nhạt thường thấy, ngay cả khi nói lời đe dọa cũng đều đặn không chút gợn sóng, nếu không phải chiếc bàn tay thon nhưng đầy lực kia đang bóp lấy cổ, Đồng Đồng gần như không thể nảy sinh nửa điểm sợ hãi.

Mặc dù rất khó hiểu yêu cầu của Uyên Quỳnh Sương, nhưng nàng không định từ chối... ai bảo đối phương là ân nhân lớn của nàng chứ!

Nói gì thì nói, Uyên trưởng lão đã giúp nàng đột phá cảnh giới Luyện Khí, nếu không có linh dược chất chồng như núi kia, e rằng bản thân nàng căn bản không có cơ hội trở thành đệ tử của chưởng môn... có lẽ rồi một ngày, trên con đường tu chân dài đằng đẵng, nàng sẽ tiêu thanh nặc tích ở một góc khuất không ai hay biết.

Dù nàng ta có yêu cầu gì với mình, thậm chí có mục đích khó nói nào đó, nhưng ít nhất vào lúc này, nàng không nhìn thấy một chút dấu hiệu bị hại nào, vậy nên nàng từ tận đáy lòng cảm kích sự giúp đỡ của nàng ta.

Để không làm Diệp Tri Thu nghi ngờ, Đồng Đồng dứt khoát không để người của nàng ấy đến Vân Ẩn Cư nữa, ít tiếp xúc hơn, cũng sẽ không để lộ sơ hở.

... Đồng Đồng ngây thơ đã lấy tư duy thông thường của mình để đánh giá người khác, nhưng nàng không nhận ra rằng với khả năng logic từ thời trung học chưa bao giờ đỗ toán của nàng, sao có thể so bì với những lão yêu tinh đã sống qua mấy ngàn năm tháng đằng đẵng này?

Nàng vừa không nhìn thấu thủ đoạn “cầm rồi thả” của Uyên Quỳnh Sương, lại càng không nhận ra được sự thăm dò nửa thật nửa giả của Diệp Tri Thu, trong cuộc đấu ngầm không tiếng động giữa hai người, nàng vẫn bị che mắt.

“Vậy thì đi thôi. Vi sư dẫn con đi gặp mấy vị sư huynh sư tỷ.” Diệp Tri Thu cũng không nói nhiều, cười dịu dàng như nước, phất tay áo triệu hồi một thanh bảo kiếm, khiến Đồng Đồng mắt sáng rừng rực... hoàn toàn trái ngược với hình tượng ôn nhu khả ái của nàng, bản mệnh kiếm của Diệp Tri Thu lại là một thanh đại kiếm sống lưng rộng, toàn thân đen sẫm như mực!