Chương 43

Không để ý đến màn trình diễn đầy cảm xúc của Đồng Đồng, Tô Nham không nói lời nào kéo cổ tay nàng, nắm chặt bàn tay nàng đang cầm Bích Linh kiếm, không chút lưu tình dùng sức rạch một đường... “Oa!” Ở một bên đang chán nản phá hoại hoa cỏ, Cập Nhai nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại, liếc một cái khinh thường vào nàng nữ nhân nào đó đang bắt chước tiếng mình nhưng lại lệch tông lạc điệu.

Đồng Đồng nước mắt lưng tròng nhìn Tô Nham đang lạnh mặt rạch lên bàn tay mềm mại của mình... lần này là nước mắt thật, không phải loại cố ý nặn ra như trước... sự chất vấn và tủi thân nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên bày tỏ cái nào trước, vì vậy chỉ có thể ngấn lệ nhìn nàng, hy vọng đối phương có thể đọc được cảm xúc phức tạp trong ánh mắt mình.

Đáng tiếc nàng và Tô Nham hiện tại còn chưa đến mức ăn ý như vậy, nên đối với lời tố cáo không tiếng động của nàng, Tô Nham chỉ nhướng mày, lãnh đạm an ủi: “Sẽ không hút nhiều máu đâu, một chén nhỏ là đủ rồi.”

Đồng Đồng thuận theo ánh mắt của nàng nhìn thanh Bích Linh kiếm đang kẹt ở cổ tay không nhúc nhích... giờ đâu còn dáng vẻ thanh thoát tú lệ nữa? Cả thanh kiếm như một thanh ma kiếm tắm máu! Nàng thậm chí còn nghi ngờ thực ra thanh kiếm này không phải làm từ phỉ thúy mà làm từ mã não thì đúng hơn!

Với lại! Tô Nham đồng học ơi! Chén nhỏ ở chỗ các ngươi có phải phải to như thế này không vậy?... Đồng Đồng trong lòng hai tay vẽ vòng cung so một vòng tròn lớn... Đây không phải là chén đâu! Người Thiên Triều chúng ta gọi nó là chum đấy! Chum mà Tư Mã Quang đập vỡ chum đó!

Các nhà khoa học nói một người nhiều nhất chỉ có thể mất một chậu máu thôi! Mất nhiều hơn sẽ chết đó! Ngay cả dì cả cũng chưa bao giờ lấy đi nhiều máu của ta như vậy đâu…

Mãi cho đến khi Đồng Đồng cảm thấy trước mắt xuất hiện những bông tuyết, ngay cả sức lực để gào thét cũng không còn, Tô Nham mới rời thanh Bích Linh kiếm toàn thân đã đỏ rực ra, nhìn Đồng Đồng nghiêm túc nói: “Nhận chủ kết thúc, nó là kiếm của ngươi rồi.”

Đáp lại nàng là tiếng “Choang” của bảo kiếm rơi xuống đất, cùng với bóng người mềm oặt ngã vào lòng nàng.

Tô Nham thân thủ nhanh nhẹn không chút do dự quay người lại, cẩn thận che chắn vị trí ngực, cảnh giác nhìn Đồng Đồng... đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, lạnh lẽo như băng, lạnh lùng dò xét nghi phạm có ý đồ bất chính... sau đó lại đột nhiên mở to, kinh ngạc nhìn thiếu nữ không có chỗ dựa mà thẳng tắp ngã xuống đất.

“Bộp...” Nghe tiếng này là biết đã ngã không nhẹ.

“Ai ui…” Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt này là khúc nhạc cuối cùng Đồng Đồng phát ra trước khi hôn mê.

---

Gió hòa nắng đẹp, ánh xuân rực rỡ, chính là một ngày hoàng đạo hiếm có trong năm!

... Cái gì? Ngươi hỏi ngày hoàng đạo thì có liên quan gì đến thời tiết tốt? Liên quan lớn lắm đấy…

Khụ khụ, Đinh Đinh hắng giọng, một bàn tay vỗ mạnh vào sau gáy của tiểu đồng áo xanh đang mở to đôi mắt ngây thơ khát khao câu trả lời phía sau, nghiêm mặt trách mắng: “Sư phụ nói là đúng, đâu ra lắm tại sao? Ngươi đâu phải Vạn Câu Hỏi!”

Tiểu đệ tử áo xanh dưới ánh mắt hung dữ của Đinh Đinh tủi thân quay đầu đi, nuốt câu “Vạn Câu Hỏi là gì nữa” vừa đến miệng vào trong.

Đã trấn áp được tên tiểu đệ tử lắm lời... Đinh Đinh cho rằng từ “bắt nạt” không nên dùng trong trường hợp vừa rồi: “giáo dục” mới chính xác hơn!... Đúng vậy, hắn chỉ với tư cách sư huynh mà truyền thụ cho sư đệ tinh hoa của việc tôn sư trọng đạo, không cầu hiểu sâu, chứ không phải bản thân không rõ cũng lười trả lời đâu!