Chương 38

Còn nghĩ đến ân huệ tặng thuốc của Tô Nham, Đồng Đồng ham ăn đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, cắn răng dứt ruột, lấy ra một ít đựng trong ngọc bình để đáp lễ Tô Nham.

Viên kẹo màu xanh biếc từ từ tan chảy trên đầu lưỡi, từ vị hơi đắng lúc ban đầu cho đến vị ngọt thanh sau đó, dường như đang tấu lên một khúc nhạc nước chảy leng keng trên vị giác, kèm theo cảm giác mát lạnh tràn khắp, xộc thẳng vào cổ họng và não hải, chỉ thấy tinh thần phấn chấn, như có tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai.

Đôi mày khẽ nhíu của Tô Nham giãn ra, đường môi dần mềm mại, khiến trái tim đang treo lơ lửng của Đồng Đồng cũng được đặt trở lại trong bụng.

Chú ý đến sự thay đổi thần sắc của nàng, Tô Nham cảm thấy hồ lòng như bị khẽ khuấy động, nổi lên từng đợt sóng gợn, y khẽ gật đầu với nàng, chậm rãi nói: “Rất ngon.”

“Thật sao, thật sao? Vậy sau này ta lại làm cho ngươi nhé!” Đồng Đồng được khẳng định liền cảm thấy lòng bay bổng... nhưng không biết là vì có người thưởng thức tay nghề của mình, hay chỉ đơn thuần là vì nụ cười cong cong nhẹ nhàng và dịu dàng kia?

“Ừm.” Tô Nham đẩy cái đầu đang chảy nước miếng dài thượt của Bạc đang chồm tới, cẩn trọng quý trọng đặt lọ kẹo bạc hà nhỏ kia vào trong túi trữ vật, để cùng với những viên đan dược quý giá nhất, thái độ nghiêm túc trịnh trọng ấy vậy mà khiến Đồng Đồng cảm thấy có chút đáng yêu.

“Lên đi.” Đồng Đồng đang ngẩn ngơ cảm thán ôm lấy má, ngây ngốc nhìn lại, một thanh đại kiếm màu đỏ dài bảy thước lơ lửng ở một bên, phát ra tiếng kêu vù vù nhẹ, Tô Nham vững vàng đạp trên kiếm, vươn một bàn tay thon dài trắng nõn.

Gió mát, nắng trong, trời xanh, mây trắng, cánh hoa hồng phấn bay lượn khắp trời, thanh trường kiếm đỏ rực uy phong lẫm liệt, hoàng tử bạch mã của nàng, dắt theo một con ngựa ô đỏ sẫm, mặc một thân lễ phục phong nhã tuấn tú, mặt như ngọc quan, dáng rồng dáng phượng, đôi mắt đẹp tựa sao trời, đứng trên thanh kiếm lộng gió từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hàm tình mạch mạch hỏi nàng: “Ngươi gả cho ta, được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm lắng, quyến rũ đến mức không thể tả.

Má lúm Đồng Đồng ửng hồng, nàng không tự chủ được nắm lấy bàn tay trắng nõn trước mắt, cảm động đến mức mắt ngấn lệ nóng hầm hập: “Ta nguyện ý! Ta nguyện ý!”

Thế là, hoàng tử và cô bé lọ lem đã sống một cuộc đời hạnh phúc viên mãn... Kết thúc.

... Đương nhiên, điều này là không thể.

Trên đây, chỉ là những suy nghĩ viển vông chợt lóe lên trong não hải của thiếu nữ Đồng Đồng.

Tình huống thật sự là... người khoác áo choàng đen mực sắc mặt nhàn nhạt, thấy nàng mãi không động đậy, y dứt khoát bấm một pháp quyết, di chuyển nàng lên kiếm, cũng chẳng thèm chào hỏi, liền sau đó ngự kiếm bay vυ"t lên không, không hề có nửa phần kiên nhẫn “thương hương tiếc ngọc”.

May mà, tu vi của y lại cao hơn Đinh Đinh rất nhiều, kỹ thuật ngự kiếm tự nhiên cũng không có gì đáng nói. Đến khi Đồng Đồng vui vẻ thò tay ra lại chỉ bắt được một khoảng không, hoàn hồn lại thì đã thấy mình ở độ cao nghìn trượng mà hoảng sợ kêu thét, Tô Nham chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, búng tay một cái, phong bế huyệt câm của nàng.

“……” A a a, biết pháp thuật thì ghê gớm lắm sao! Thật đáng ghét!

Không thể thông qua tiếng thét để giải tỏa tâm trạng căng thẳng, Đồng Đồng dứt khoát nhắm mắt lại, ôm chặt lấy vật thể đáng tin cậy gần mình nhất... thắt lưng của Tô Nham.