"Hừ." Uyển Quỳnh Sương mặt không đổi sắc đi thẳng vào trong nhà, nhưng Đồng Đồng lại cảm thấy hình như từ tiếng hừ lạnh kia nghe ra một phần niềm vui kiêu ngạo.
Chắc chắn nàng ta sẽ không ra tay độc ác với mình, Đồng Đồng lon ton đi theo vào trong nhà, thấy nàng ta đã không khách khí chiếm lấy chủ tọa, liền tự giác ngồi xuống ghế dưới, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bày ra tư thế ngồi đoan chính của một học sinh giỏi.
Uyển Quỳnh Sương trong tay nâng một chén trà không biết biến ra từ đâu, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, lúc này mới mở lời: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đến thao trường tu luyện Đoán Thể Thuật nữa... Bản tọa sẽ đích thân chỉ đạo ngươi tu luyện."
"Ơ? Tại sao?" Đồng Đồng kinh ngạc há hốc miệng: Được bà cô mặt lạnh kèm cặp riêng sao? Có thể từ chối không? Tuy rằng học riêng chắc chắn có lợi cho mình nhưng đối tượng là bà cô mặt lạnh thì cảm giác có ngày sẽ bị đông cứng chết mất! Cho dù không bị đông chết thì theo tính cách thất thường của bà ấy cũng sẽ bị trêu đùa đến chết vì đắc tội thôi nhỉ! Nhìn thế nào cũng không có lợi!
... Nhưng, hình như ta không có quyền từ chối thì phải.
Nhận được ánh mắt đe dọa của Uyển Quỳnh Sương, Đồng Đồng không có tiền đồ gật đầu: "Là vinh hạnh của ta... Cái kia, ta có thể biết vì sao không?" Cho dù chết, cũng để nàng chết được thanh thản đi...
"Bởi vì trên người ngươi có Quy Nguyên Hỗn Độn Mạch." Ánh mắt Uyển Quỳnh Sương sáng lên.
"Gì cơ? Chè long nhãn vằn thắn? Ở đâu vậy?" Đồng Đồng nghe xong, mắt cũng sáng bừng, khóe môi ẩn hiện chút long lanh.
Tuy chưa từng nghe qua loại này nhưng nghe có vẻ rất bổ dưỡng, chắc chắn sẽ ngon!
Tay Uyển Quỳnh Sương đang nâng chén trà khẽ run lên, hận không thể ném cả chén trà nóng hổi cùng nước trà vào nàng... chỉ biết ăn! Thật là vô dụng! Uổng công nàng còn tưởng mình gặp được một tài năng có thể rèn giũa! Uổng phí cả cái Huyền Mạch này!
Không giận không giận... Bình phục tâm trạng, Uyển Quỳnh Sương nhấp một ngụm trà, không nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Đồng Đồng, tự mình nói: "Quy Nguyên Hỗn Độn Mạch là một loại mạch tượng, còn gọi là Vạn Tượng Đan Mạch, là tiên cơ thượng đẳng ngàn năm, thậm chí vạn năm mới khó gặp được một lần. Chưởng môn đời trước của Sùng Hoa ta, Quy Hồng Tử, chính là như vậy."
"Oa! Nghe thật ghê gớm!" Đồng Đồng nghe đến hai mắt sáng rực, gan cũng lớn hẳn, dám kéo tay áo Uyển Quỳnh Sương tràn đầy hy vọng hỏi: "Vậy cái chè long nhãn vằn thắn thêm xíu mại này có tác dụng gì?" Có phải là loại tu luyện một ngày ngàn dặm, làm chơi ăn thật không?
Nàng đã biết mà, quả nhiên mình là người được trời định mà! A ha ha ha...
Vẫn chưa đợi tiểu nhân trong lòng nàng cười điên cuồng xong, giọng nói hờ hững của Uyển Quỳnh Sương đã nhẹ nhàng truyền đến: "Cái gọi là Quy Nguyên Hỗn Độn Mạch, chính là một loại mạch tượng bá đạo có thể dung nạp tất cả, thôn phệ tất cả. Nói đơn giản, chính là bao la vạn tượng. Lấy ví dụ, kinh mạch của người thường là sợi tơ xanh, kinh mạch của đệ tử Luyện Khí là đuôi trâu, kinh mạch của đệ tử Trúc Cơ là khe suối nhỏ, còn đệ tử Kết Đan chính là sông lớn... Còn người sở hữu Quy Nguyên Hỗn Độn Mạch, từ khi sinh ra đã như biển cả mênh mông, vô bờ vô bến."
Đồng Đồng nghiêm nghị nhìn cánh tay nhỏ và đôi chân mảnh khảnh của mình, khó lòng tưởng tượng bên trong lại ẩn chứa biển cả sóng vỗ cuồn cuộn.