Chương 24

“Đông...”: “Phịch...”, tiếng đầu tiên là âm thanh chiếc ghế đá tuột tay rơi xuống đất, tiếng thứ hai là Đồng Đồng bị lời nói của Uyển Quỳnh Sương dọa cho ngã phịch xuống đất.

Chỉ riêng việc nhấc chiếc ghế đá này lên đã lấy mất nửa cái mạng của nàng, vậy mà còn phải xách nó đi xa đến thế ư?

Trời ạ, hãy giáng một đạo sét đánh chết nàng đi!

Hoặc là, đánh chết Uyển Quỳnh Sương cũng được!

Trong lúc Đồng Đồng dùng toàn bộ sinh mạng để xách lê lết chiếc ghế đá nặng trịch đó di chuyển với tốc độ năm micromet mỗi giây, lại nghe giọng nói đều đều, không chút gợn sóng của Uyển Quỳnh Sương chầm chậm bay tới: “Đừng quên, mười lượt tới lui.”

Bàn tay vốn đã vô lực của Đồng Đồng run lên, suýt nữa để chiếc ghế đá đập vào mu bàn chân. Trong lòng nàng có một tiểu nhân đang gào thét: Cùng là mặt đơ lạnh lùng như băng vậy mà vì sao Tô Nham lại thuận mắt hơn nữ nhân này vạn lần chứ vạn lần! Tuyệt đối không phải nàng lấy nhan sắc mà nhìn người đâu!

Cái gì mà Trưởng lão truyền công, còn tự xưng bản tọa! Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ từng nghe một người tự xưng bản tọa mà vẫn khí phách ngút trời không chút trái khoáy! Người đó chính là Đông Phương Bất Bại!

Bố trí xong nhiệm vụ, có lẽ cảm thấy khó chịu khi bị nước bọt của Đồng Đồng làm bẩn, Uyển Quỳnh Sương, Uyển trưởng lão phất tay áo đi lo vệ sinh cá nhân, để lại một vị tiên sinh vạm vỡ mà Đồng Đồng chán ghét ở lại giám sát.

Người đàn ông với hàm răng trắng bóng nhưng cười một cách khốn nạn kia không biết từ đâu biến ra một chiếc ghế đá to gấp đôi chiếc ghế Đồng Đồng đang cầm, nhẹ nhàng nâng lên đặt xuống hai lần, rồi thay đổi tay trái phải mà tung hứng chơi đùa, như thể một diễn viên xiếc đang tung hứng quả bóng da nhỏ.

Dành ra một phần trăm sức lực để liếc mắt khinh bỉ, Đồng Đồng quyết định ngó lơ hắn.

Đúng lúc nàng đã dùng hơn cả cửu ngưu nhị hổ chi lực (hai mươi con trâu) để tiến đến gần điểm cuối của giấc mơ thêm hai ba mét, một người đàn ông với đôi mắt ti hí, mũi nhỏ, vẻ mặt gian xảo trông chẳng giống người tốt lành chút nào, khom lưng, xoa hai bàn tay vào nhau, rón rén bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Đồng Đồng, nịnh nọt cười nói: “Đồng sư muội, nghe nói muội rất thân với Tô sư huynh đúng không?”

Đồng Đồng không phải là không muốn để ý đến hắn – nàng tự nhận mình vẫn là một đứa trẻ rất lễ phép – chỉ là nàng thật sự không còn sức lực để trả lời câu hỏi của hắn, thậm chí là xoay tròn con ngươi để liếc nhìn hắn một cái.

Người đàn ông này cũng coi như có chút tinh mắt, tay chụm lại thành kiếm chỉ, chỉ vào chiếc ghế đá, bấm một pháp quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú, Đồng Đồng chỉ nghe hiểu một chữ: “Khởi!”

Điều kỳ diệu đã xảy ra! Đồng Đồng cảm thấy vật nặng trong tay đột nhiên nhẹ bẫng, như thể có một bàn tay vô hình khổng lồ đang nâng chiếc ghế đá giúp nàng.

“Oa! Huynh lợi hại quá!” Trong niềm kinh ngạc, Đồng Đồng không quên nhân cơ hội này ba chân bốn cẳng chạy về phía đích, để giảm bớt gánh nặng.

“Hì hì, nào có nào có…” Người đàn ông thấy vậy cũng nhanh nhẹn chạy theo, dù mặt tươi cười nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt: “Đồng sư muội quá khen rồi! Thật ra tiểu đệ đã ngưỡng mộ Tô sư huynh từ lâu, hy vọng Đồng sư muội có thể giúp tiểu đệ tiến cử một chút…” Hắn còn chưa nói hết lời, linh lực trong tay chợt ngừng lại, chiếc ghế đá trong tay Đồng Đồng lại trở về trọng lượng suýt làm đứt lìa cánh tay nàng.