Chương 23

“Ồ, ngươi chính là Đồng Đồng đó sao…” Nữ tử kia nghe xong, cơn giận hơi dịu đi, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: “Bổn tọa là Truyền Công trưởng lão đời thứ hai của Sùng Hoa Phái, Uyển Quỳnh Sương, phụ trách truyền thụ Đoán Thể thuật.”

Nàng ta đứng dậy, sửa sang vạt áo, quét mắt nhìn Đồng Đồng từ đầu đến chân – ánh mắt ấy, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những mụ tú bà đứng trước “cô gái” mới đến mà định giá – lông mày khẽ cau lại: “Dưới tay bổn tọa, đến muộn là không cho phép! Xét thấy ngươi là lần đầu phạm, vậy thì sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi.”

Nàng vẫy tay, lập tức có một nam đệ tử cao lớn, uy mãnh tiến lên một bước. Ánh mắt Đồng Đồng ngay lập tức dính chặt vào thân hình cường tráng, vạm vỡ của hắn, dù khoác áo rộng thùng thình cũng không che giấu nổi – Chà! Cơ ngực kia, còn lớn hơn cả khuôn ngực của nàng! Cánh tay ấy, còn to hơn đùi nàng!

Đúng lúc nàng đang mơ mộng hão huyền về sáu múi cơ bụng ẩn dưới y bào, chỉ nghe “coong” một tiếng động trầm đυ.c, vị tiên sinh vạm vỡ kia ném một chiếc ghế đá lên. Chiếc ghế đá to gấp ba lần đầu Đồng Đồng, lướt qua chóp mũi nàng, lướt qua vài sợi tóc mái của nàng, rồi nặng nề đập xuống đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm.

“Suỵt!” Chỉ suýt soát có vài milimet nữa thôi, chiếc ghế đá đó đã “thân mật” tiếp xúc với thân hình nhỏ bé của nàng rồi!

Đồng Đồng cảm thấy toàn thân lông tơ đều dựng ngược như có điện chạy qua.

“Trước hết, hãy xách nó đi mười lượt tới lui.” Đồng Đồng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chiếc ghế đá to lớn, rồi lại nhìn Uyển Quỳnh Sương với khuôn mặt không chút cảm xúc, nàng run rẩy giơ một ngón tay ngọc ngà chỉ vào mình – đối phương thiếu kiên nhẫn gật đầu, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của nàng.

Khóe miệng co giật bước đến bên chiếc ghế đá, cúi người nắm lấy tay cầm trên lưng, hít một hơi thật sâu, nhấc!

Ghế đá – bất động.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng đỏ bừng, vì xấu hổ.

Nàng lén liếc nhìn Uyển Quỳnh Sương, rất tốt, vẫn là khuôn mặt băng sơn lạnh lùng, không nhìn ra biểu cảm gì. Chỉ có mấy đệ tử đứng sau xem trò vui, đặc biệt là vị tiên sinh vạm vỡ mà Đồng Đồng cho là có dáng người tuyệt vời, đang cười để lộ hàm răng trắng bóng, khiến nàng có thôi thúc muốn đấm một quyền vào mặt hắn!

Hừ, cười cái gì mà cười! Nhìn là biết điển hình của kẻ hữu dũng vô mưu, trong đầu chỉ có cơ bắp thôi đồ ngốc! Tu chân cần là đạo cốt tiên phong, khí chất nho nhã! Thân hình đầy cơ bắp đó là muốn làm rách y phục hay sao! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!

Vừa nãy nàng đúng là đầu bị kẹp vào cửa mới cảm thấy tên này không tệ chút nào…

Bị chế giễu cả công khai lẫn ngấm ngầm như vậy, tính cách quật cường không chịu thua của Đồng Đồng nổi lên. Nàng cũng chẳng màng gì đến nghi thái thục nữ, xắn tay áo lên, dồn hết sức lực nhấc chiếc ghế đá lên một lần nữa – lần này đúng là dốc hết sức bình sinh rồi!

Cuối cùng cũng nhấc được chiếc ghế đá khổng lồ lên – tầm ngang mắt cá chân nàng.

Nàng đang định quay sang Uyển Quỳnh Sương để khoe công, cổ khó khăn xoay lại, miệng còn chưa kịp mở, đã nghe người phụ nữ kia thờ ơ nói một câu: “Ừm, bây giờ, xách nó đi đến dưới gốc cây kia.”

Theo ánh mắt của nàng ta, Đồng Đồng lại khó khăn xoay cổ lại, cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu mà nàng ta chỉ thị – cách trường luyện mênh mông rộng lớn này hơn một nghìn mét, một cây đại thụ sừng sững cô độc, khẽ lay động cành cây theo gió, tựa hồ đang thân thiện chào hỏi Đồng Đồng.