Chương 20

Sự thật là, Tô Nham thản nhiên tự tại đối mắt với nàng, đôi mắt đẹp sâu thẳm như biển không hề chớp, hàng mi dày và dài như cánh bướm khẽ rủ, nhưng lại không cản trở Đồng Đồng đắm chìm vào vòng xoáy thần bí và mê hoặc ấy.

Đôi mắt thật đẹp… Nàng ngây ngốc nghĩ, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình.

Đột nhiên, trong đôi mắt tựa hắc diệu thạch ấy lướt qua một tia cười cực kỳ nhạt, nhanh đến mức khiến người ta gần như không thể nhận ra – nhưng Đồng Đồng lại dám khẳng định mình không hề nhìn lầm – nàng đã tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, một khoảnh khắc cũng không bỏ sót!

Hai người bọn họ cứ thế đối mắt nhìn nhau, một kẻ lạnh nhạt một kẻ ngây ngốc, nhưng trong mắt đám đệ tử áo xanh xung quanh lại biến thành trao gửi ý tình. Đặc biệt là nữ đệ tử đứng gần Tô Nham nhất, càng ghen tị đến mức hai mắt bùng lửa, hận không thể nghiền nát Đồng Đồng, kẻ dám công khai quyến rũ Đại sư huynh trước mặt mình thành tro bụi.

Nàng ta giận dữ trừng mắt nhìn Đồng Đồng, vừa định quát mắng, lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Quay đầu lại, đối diện với cái liếc mắt lạnh lẽo mang theo ý cảnh cáo của Tô Nham, lập tức như có xương cá mắc trong cổ họng, nghẹn đến không nói nên lời, chỉ đành cụp mắt xuống, che đi vẻ bất bình trong mắt.

Tô Nham ngẩng mắt, ánh mắt uy nghiêm lại quét qua một lượt, khiến đám đệ tử kia đều cúi đầu xuống, không ai dám cãi lời.

Hài lòng thu hồi ánh mắt, Tô Nham thoáng thấy nàng đang khẽ thở dốc tựa vào khung cửa viện, búi tóc có vài sợi lộn xộn dính vào bên má, hai má ửng hồng, môi sắc kiều diễm, vạt áo dính chút bụi và lá khô, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, một mình tìm đường về, quả thực rất đáng thương yêu. Lạnh lùng như Tô Nham vậy mà cũng cảm thấy lòng mình khẽ lay động không rõ nguyên do.

Đợi một lát, lại thấy Đồng Đồng vẫn ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt Tô Nham có một phần bất đắc dĩ, khóe môi lại bất động thanh sắc cong lên một chút.

“Bạc.” Nàng khẽ gọi, nhưng lại chuyển ánh mắt đi, tựa như không nói gì cả.

“Ngao... ” Con dị thú màu đỏ son vui vẻ gầm lên một tiếng, phóng vụt ra ngoài, dùng răng cắn lấy tay áo Đồng Đồng, kéo nàng ra ngoài.

“Ủa? Ồ, cám ơn ngươi nhé! Tạm biệt!” Đồng Đồng bị kéo tay áo lê đi mấy bước mới phản ứng lại, cười tủm tỉm nói.

Tô Nham này nhìn lạnh lùng như băng, nhưng thực ra lại là người tốt a!

Đồng Đồng đi theo Bạc, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, vui vẻ nghĩ. Nàng không hề nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của đám đệ tử áo xanh đang cúi đầu phía sau.

Đợi bóng dáng Đồng Đồng biến mất, Tô Nham vung tay áo, cánh cửa lớn từ từ khép lại. Âm thanh trầm đυ.c trong không gian tĩnh lặng lạ thường càng thêm nặng nề, tựa như một búa tạ giáng xuống lòng mọi người.

Đám đệ tử áo xanh trong lòng đã hiểu rõ: Tô Nham sư huynh đang cảnh cáo bọn họ!

“Tiếp tục đi. Phu vi giả, tuy tựa hữu vi, kỳ thực vô vi; vô vi chi trung, vô sở bất vi…” Tiếp nối bài giảng tinh yếu vừa bị cắt ngang, giọng Tô Nham thanh thoát mà thư thái, lắng nghe kỹ, lại mơ hồ thêm một chút ôn hòa.

Bị con dị thú tên Bạc kéo đi suốt đường, trong đầu Đồng Đồng luôn hiện hữu đôi mắt đẹp kia. Đại não ngừng vận hành không thể khống chế hành động của tứ chi, chỉ có thể để mặc móng vuốt tương đối thon dài kia không khách khí chút nào đặt lên cổ Bạc, thuận thế vỗ hai cái, vừa cười ngốc nghếch vừa lẩm bẩm: “Tiểu Bạc à tiểu Bạc, chủ nhân của ngươi thật sự là người tốt đẹp nhất, mỹ nhân tuyệt vời nhất mà ta từng gặp!”