Chương 8

Một canh giờ sau, Hoa Tích ôm hai bộ xiêm y tiến vào.

Bắc Huyền Thanh Lam với vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Hoa Tích, thầm nghĩ nữ nhân này quả thật hung dữ. Khiến bà quản sự kia suýt nữa chà tróc cả da nàng, da thịt trên người đều ửng đỏ cả mảng lớn. Vẫn là Trường Di tốt nhất, Trường Di là người dịu dàng nhất, chưa từng thô lỗ đối đãi với nàng như thế.

Hoa Tích đặt xiêm y xuống, mới cẩn thận đánh giá Bắc Huyền Thanh Lam. Giờ phút này, Bắc Huyền Thanh Lam đầu tóc rũ rượi, mang theo chút vẻ tiêu điều, lộn xộn, thế nhưng lại khiến Hoa Tích ngẩn ngơ. Hoa Tích tự nhận mình đã là giai nhân hiếm có khó tìm, song Bắc Huyền Thanh Lam này, không chỉ diễm lệ, mà còn đẹp đến phi phàm.

Đôi môi mỏng mượt, hàng mày lá liễu thon dài, đã có anh khí lại pha chút mị thái, chỉ cần ánh mắt khẽ chuyển, liền có thể biến hóa ra một loại phong tình khác lạ. Vẻ tinh xảo, kiều diễm ấy khiến ngay cả Hoa Tích cũng tự thấy hổ thẹn không bằng. Nhưng phúc diện mạo này vốn là tướng mạo bạc tình quả tầm. Một người như vậy, ắt hẳn phải cực kỳ vô tình mới phải.

Song giờ phút này, kết hợp với ánh mắt đáng thương của Bắc Huyền Thanh Lam, lại hiện lên vẻ nhu nhược đáng thương, khiến mọi vẻ lãnh tình đều tan biến. Lúc này, Hoa Tích càng thêm vững tin rằng, trong nàng, quả thật tồn tại một Bắc Huyền Thanh Lam khác.

Hoa Tích chuẩn bị hai bộ xiêm y: một bộ màu thiên thanh, một bộ lại là lam sắc u tịch, vốn dĩ là dành cho Bắc Huyền Thanh Lam mà nàng vẫn hằng tưởng tượng.

Nhưng Bắc Huyền Thanh Lam hiện tại lại chẳng hề muốn mặc, nàng chỉ thích vận sắc hồng phấn. Quả thật, khi khoác lên mình màu hồng nhạt, Bắc Huyền Thanh Lam trông tựa búp bê sứ, đáng yêu vô cùng.

Trường Di luôn dung túng nàng, khiến nàng trở nên nuông chiều như hài tử, vì chuyện xiêm y mà giở thói trẻ con. Thế nhưng Hoa Tích lại chẳng hề muốn Bắc Huyền Thanh Lam tỏ vẻ đáng yêu.

Bắc Huyền Thanh Lam quấn khăn tắm quanh mình, đứng bên bồn nước mà giằng co với Hoa Tích không dứt.

Hoa Tích chẳng buồn để tâm đến thói trẻ con của Bắc Huyền Thanh Lam, bất luận nàng làm loạn thế nào, nàng cũng chẳng bận tâm, chỉ đưa cho Bắc Huyền Thanh Lam hai lựa chọn: một là khoác lên người bộ xiêm y lam sắc hoặc thiên thanh, hai là chẳng mặc gì cả.

Vả lại, Hoa Tích cũng chẳng có ý định dỗ dành nàng. Nàng ta còn giỡn cợt ư? Chính thân thể Bắc Huyền Thanh Lam này, lại làm toàn những chuyện mất mặt xấu hổ, khiến hình tượng vốn có bị hoen ố!

Bắc Huyền Thanh Lam cảm nhận sâu sắc rằng người trước mắt cùng Trường Di căn bản là hai loại người khác nhau. Trường Di trước nay vẫn luôn dung túng nàng, nàng nói một là một, nói hai là hai. Người trước mắt đây, ngoài sự khắc nghiệt, vẫn chỉ có khắc nghiệt, chẳng nhường nhịn nàng chút nào. Bắc Huyền Thanh Lam thấy tủi thân, vành mũi đã ửng đỏ.

“Đã làm loạn đủ rồi chưa? Nếu chẳng muốn mặc, vậy cũng đừng miễn cưỡng. Ta chuẩn bị rời đi đây. Nếu nàng muốn trần trụi bước ra ngoài, ta cũng chẳng ngăn cản!” Hoa Tích không tin kẻ này lại không chịu thỏa hiệp.

“Oa oa…” Bắc Huyền Thanh Lam ủy khuất vô cùng, òa khóc nức nở. Kỳ thực, nàng từ trước đến nay chưa từng khóc, bởi chưa từng có ai dám làm trái ý nàng. Cũng vì chưa từng bị người khác làm trái ý, mà giờ phút này càng thêm ủy khuất không nguôi.

Hoa Tích cảm giác mặt nàng hiện lên vài đường hắc tuyến. Nữ nhân hơn mình đến năm tuổi lại chẳng màng hình tượng mà khóc ầm ĩ, chỉ vì muốn khoác lên mình bộ xiêm y hồng phấn.