Dẫu đang hôn mê, hành động thân mật tựa trêu đùa này của Bắc Huyền Thanh Lam khiến Hoa Tích cũng cảm thấy ngượng nghịu vô cùng, từng lỗ chân lông trên gáy nàng bất giác dựng đứng, thậm chí nảy sinh sự chán ghét đến tột cùng.
Bắc Huyền Thanh Lam nhướng mày, nữ nhân này quả nhiên hoàn toàn bài trừ bất kỳ ai dám tiếp cận. Sự bài xích ấy chân thật, tuyệt đối, từ tận sâu thẳm tâm can cho đến xương tủy.
“Ngươi càng không thích, ta liền càng muốn ngươi phải quen thuộc.” Bắc Huyền Thanh Lam khẽ nhếch nụ cười tà mị, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cần cổ Hoa Tích. “Chớ trách Nguyên Tư muốn véo nàng. Yết hầu non mềm này thật đáng yêu xiết bao, đến nỗi chính ta cũng nảy sinh xúc động muốn véo thử.”
Đáng tiếc lại chẳng thể véo, ước muốn mà chẳng thể thực hiện, quả khiến người ta lòng ngứa ngáy khôn nguôi. Có thể thấy tâm lý của Bắc Huyền Thanh Lam đã sớm chẳng còn bình thường.
“Hoa Tích, ngươi lại tự mình trêu chọc Bắc Huyền Thanh Lam, thật là một lựa chọn không mấy sáng suốt.” Bắc Huyền Thanh Lam ghé vào tai Hoa Tích thì thầm khẽ khàng. Tựa hồ chỉ là nói với Hoa Tích, nhưng lại như thể lầm bầm tự nói, kỳ thực cũng có thể xem như một lời tuyên bố.
Âm mưu của nữ nhân, gọi là Hoa Mưu.
Câu chuyện vừa mới bắt đầu!
Hoa Tích chậm rãi mở mắt. Ngọn lửa trại bên cạnh Bắc Huyền Thanh Lam, tựa như những hỏa xà đang nhảy múa, như yêu tinh cuồng loạn, ánh lửa lập lòe hắt lên gương mặt Bắc Huyền Thanh Lam, tạo nên một sự kết hợp kỳ dị, hòa quyện vào nhau ma mị, tựa như mê chướng, khiến người ta dễ dàng sa vào, không lối thoát.
Những thứ đẹp đẽ, chẳng trách ai cũng ưa chuộng. Một vẻ đẹp đến nhường này, hỏi ai cũng muốn chiếm làm của riêng, đáng tiếc, ta lại chẳng tài nào ưa thích cho nổi.
Hoa Tích khi ra đời không đủ tam cân, hơi thở mong manh, bẩm sinh thể chất yếu ớt, tâm phổi cùng các khí quan khác đều suy kiệt.
Từ nhỏ nàng được dưỡng bằng những loại dược liệu trân quý nhất. Từng có người bảo, mỗi ngày Hoa Tích còn sống, chi phí bỏ ra đủ để một bách tính thường dân sống cả đời. Sinh mệnh này quả thực vô cùng quý giá. Những ba đào quá lớn trong lòng đối với Hoa Tích mà nói, chẳng khác nào đang tự đoạt lấy mạng sống.
Khi còn nhỏ, thầy thuốc đã nói, cần giữ tâm thanh tịnh, ít du͙© vọиɠ, đạm bạc thế sự, nàng mới có thể lớn khôn. Lâu dần, lòng Hoa Tích quả thật càng lúc càng đạm bạc, những ba đào cảm xúc cũng dần trở nên nhỏ bé.
Với thiên tư thông minh trời phú, nàng mới có thể vượt qua mọi khó khăn để học được khinh công, điều đó đã là không dễ dàng. Song Hoa Tích lại có chút hâm mộ nho nhỏ với người có thể tung hoành thiên hạ. Người đó chính là Bắc Huyền Thanh Lam. Nàng hâm mộ Bắc Huyền Thanh Lam, nhưng Hoa Tích có chết cũng sẽ không thừa nhận mình hâm mộ nàng. Nàng cho rằng mình chỉ là sùng bái, chứ không phải hâm mộ. Đối với Hoa Tích, hâm mộ là bởi vì bản thân chưa có, lại muốn có được, như vậy sẽ nảy sinh tham vọng. Còn sùng bái chỉ đơn thuần là một sự thưởng thức.
Hoa Tích phát hiện thân mình ta nằm trên lớp cỏ khô dày cộm, trên người được phủ một kiện y phục. Bắc Huyền Thanh Lam có lẽ là một người vô cùng săn sóc, Hoa Tích thầm đoán trong lòng. Bắc Huyền Thanh Lam luôn khiến ta bất ngờ. Hiện tại ta không tài nào định vị được nàng. Nàng tựa hồ tồn tại hai người, hai nhân cách hoàn toàn khác biệt: một người ngây thơ vô tri như hài đồng, một người gϊếŧ người không chớp mắt, hủy diệt sinh linh chỉ trong một ý niệm, kỳ quái kiêu ngạo lại thông tuệ. Giờ khắc này lại đột nhiên biểu lộ sự săn sóc, thật khiến người ta chẳng rõ rốt cuộc nàng là người thế nào?