Theo truyền thuyết, Thánh nữ phải giữ gìn sự thánh khiết, phàm là kẻ nào làm ô uế sự thánh khiết đó sẽ phải chịu sự trừng phạt của thần linh. Thánh nữ nếu sinh hạ con cái, đứa bé sẽ là nghiệt chủng, phải chịu nguyền rủa. Nhưng truyền thuyết, rốt cuộc cũng chỉ là truyền thuyết.
Hai năm sau, Bắc Huyền Thanh Lam ra đời. Lạc Liên biến mất. Có kẻ đồn rằng nàng đã chết; ít nhất vào lúc đó, Bắc Huyền Thương đối ngoại tuyên bố nàng đã chết. Song, không một ai từng nhìn thấy thi thể của Lạc Liên.
Bắc Huyền gia, với tư cách là một võ tướng thế gia của Đế quốc, mang trong mình dòng máu âm lãnh và bất ổn nhất. Mặt tàn khốc nhất của Đế quốc luôn gắn liền với Bắc Huyền gia, ấy là một gia tộc tràn ngập tội ác.
Trong Bắc Huyền gia, tất cả con nối dõi đều phải tranh giành, tàn sát lẫn nhau, chỉ một người duy nhất mạnh nhất mới có thể trở thành người kế nghiệp Bắc Huyền gia.
Mỗi một thế hệ của Bắc Huyền gia đều có một lần Võ Kỹ - một nghi lễ võ học long trọng nhưng tàn khốc, mà cái chết, sự trọng thương hay tàn phế là điều không thể tránh khỏi. Ấy vậy mà, một gia tộc tràn ngập huyết tinh và tàn khốc như vậy lại là cánh tay phải trung thành nhất của Đế gia, quả thật khiến người ta khó hiểu.
Năm mười lăm tuổi, Bắc Huyền Thanh Lam đã trở thành biểu tượng của đệ nhất võ tướng Đế quốc, chính là nhờ đánh bại Bắc Huyền Chinh, đệ nhất mãnh tướng của Đế quốc lúc bấy giờ, cũng là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng. Bắc Huyền Chinh tàn phế, rồi biến mất khỏi Đế quốc, nhưng không một ai quan tâm đến tung tích của hắn.
Bắc Huyền Thanh Lam là một ẩn số, một bí ẩn nan giải. Ít nhất đối với Hoa Tích thuở trước mà nói, nàng tràn ngập sắc thái truyền kỳ.
Nói về Bắc Huyền Thanh Lam hiện tại, vì không còn căn phòng hạng thấp nào, cuối cùng nàng cũng được đối xử một cách “nhân đạo”. Bắc Huyền Thanh Lam ở ngay phòng bên cạnh Hoa Tích, giường đủ mềm, phòng cũng đủ lớn, nhưng vẫn như cũ, không cho phép đốt đèn.
Nguyên nhân rất đỗi đơn giản: Đêm tối thường lắm việc, mọi người ban đêm đều muốn được tiện bề làm việc riêng. Có chuyện gì xảy ra, mọi người cứ giả vờ như không thấy. Vạn nhất có người chết, đợi đến sáng hôm sau, phủ chiếu lên rồi từ cửa sau ném ra sau núi là được, ai nấy đều tiện cả.
Một khách điếm thông thường có quy định thế này: Chỉ cần giao đủ tiền đặt cọc, khách điếm sẽ đảm bảo ngươi ngủ yên đến bình minh. Nếu chỉ trả tiền phòng, thì phải cố gắng đóng cửa thật kín mít. Dù có thiếu cánh tay, mất một chân, khách điếm cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Hoa Tích tiền tài tuy nhiều, nhưng lại chẳng nỡ chi tiêu cho Bắc Huyền Thanh Lam, bởi vậy đêm nay Bắc Huyền Thanh Lam chỉ đành tự mình lo liệu.
Bắc Huyền Thanh Lam cuộn mình trong chăn, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng. Đêm khuya ồn ào đến phát bực, nóc nhà sàn sạt rung động. Hết một tốp đi, lại một tốp đến, không ngớt tiếng động, ồn ào đến nỗi Bắc Huyền Thanh Lam muốn lao ra quát lớn, hỏi bọn chúng có để yên cho người khác nghỉ ngơi không!
Tuy rất nhiều người muốn đoạt mạng Bắc Huyền Thanh Lam, nhưng chẳng một ai dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều đang thăm dò hư thực. Đêm đầu tiên, không một kẻ thù nào dám mạo muội xông vào báo thù.
Thế nhưng, sáng hôm sau, Bắc Huyền Thanh Lam với đôi mắt thâm quầng bước ra, ánh mắt nhìn Hoa Tích chất chứa bao oán trách, sầu muộn. Đáng tiếc Hoa Tích vẫn làm ngơ như không.