Chương 11

Kỳ thực, dung mạo Bắc Huyền Thanh Lam không chỉ đặc biệt một chút, mà là vô cùng nổi bật, dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng Hoa Tích đang ghen ghét, mặc dù bản thân nàng cũng là một thiếu nữ cực kỳ diễm lệ.

“Ách…” Bắc Huyền Thanh Lam nghèo từ ngữ, nàng được Trường Di dạy rằng, ta vốn dĩ là người đặc biệt. Nhưng đặc biệt ở điểm nào, thì nàng thật sự không thể đáp lời.

“Mặc kệ! Ta nhất định phải được ăn! Chính ngươi đã nói, không thể gạt ta!” Bắc Huyền Thanh Lam làm nũng, không ai có thể bì kịp.

“Ta đâu phải bậc quân tử, chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi, nuốt lời thì đã sao, có gì là ghê gớm đâu.” Hoa Tích làm như không nghe thấy lời buộc tội của Bắc Huyền Thanh Lam.

Trong mắt Bắc Huyền Thanh Lam ngập tràn sự trách cứ, ai lại có thể nói lời không giữ lời chứ? Đến cả ta còn chưa từng thất hứa bao giờ, chưa từng có ai dám qua loa đại khái với ta. Hoa Tích đã khiến Bắc Huyền Thanh Lam giận dữ, hơn nữa còn rất tức giận.

Hoa Tích thấy khí tràng quanh Bắc Huyền Thanh Lam bỗng nhiên thay đổi, trong lòng thầm định, quả nhiên là muốn kí©h thí©ɧ nàng. Hoa Tích trong lòng rõ ràng rằng hành động này của nàng chẳng khác nào đang trêu chọc một con sư tử đang ngủ say. Nhưng mà, nàng muốn thấy chính là một con sư tử, chứ không phải con mèo yếu ớt này.

Bắc Huyền Thanh Lam dù cho phẫn nộ, nhưng khi trông thấy Hoa Tích với dáng vẻ yếu ớt mỏng manh, khí thế nàng tức thì suy yếu. Dường như tự tin đã vơi cạn, nàng nào nỡ khi dễ một tiểu nữ tử, chỉ đành để tiểu nữ tử này bắt nạt mình.

Bắc Huyền Thanh Lam vừa nhụt chí, khí thế lập tức lại yếu dần đi. Khóe miệng Hoa Tích hàm chứa một nụ cười tựa có tựa không. Trên người Bắc Huyền Thanh Lam quả nhiên tồn tại hai cá thể, hai con người hoàn toàn khác biệt.

Hoa Tích phỏng đoán rằng, muốn chân tướng Bắc Huyền Thanh Lam hiện diện, cần có yếu tố kí©h thí©ɧ, cảm xúc tột độ, hay thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, hoặc bởi lẽ khác, mới có khả năng bộc lộ.

Lần này chỉ là một phép thử nhỏ. Màn kịch lớn còn ở phía sau. Để chiêm ngưỡng Bắc Huyền Thanh Lam trong tâm tưởng, Hoa Tích đã dốc hết vốn liếng.

Đến Vô Quy Thành, có ba ngả đường: một mật đạo, một tiểu lộ, và một đại lộ.

Hoa Tích lại chọn chính đạo, con đường công khai nhất.

Vì lẽ gì?

Vô số sinh linh bỏ mạng dưới tay Bắc Huyền Thanh Lam, kẻ thù của nàng hẳn sẽ không ít, mối thù hằn chắc cũng chẳng thưa. Khi bị vô vàn kẻ địch truy sát, liệu một nhân cách khác của Bắc Huyền Thanh Lam có hiện diện chăng?

Với trạng thái hiện tại của nàng, e rằng khó lòng ứng phó. Phàm là sinh linh đều mưu cầu sự sống, trong cảnh khốn cùng ấy, chân tướng Bắc Huyền Thanh Lam nhất định sẽ trỗi dậy.

Chỉ là Hoa Tích đã có phần xem nhẹ Bắc Huyền Thanh Lam khi tâm trí nàng chưa toàn vẹn. Dẫu chưa được minh mẫn, nhưng không có nghĩa nàng hoàn toàn không có lực phản kháng.

Trong một quán trọ.

“Vị cô nương muốn đến đâu?” Chưởng quầy hỏi. Hắn là một nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, lưng hơi còng, ánh mắt lãnh đạm. Những vị khách trong quán, ánh nhìn đổ dồn về phía hai nàng, nào kinh ngạc, nào căm ghét, nào hiếu kỳ, nào suy tính...

Bắc Huyền Thanh Lam vừa bước chân vào quán trọ, đã cảm thấy bất ổn, một luồng khí lạnh lẽo, gai người xộc đến. Nàng vội vàng vòng tay ôm lấy cánh tay Hoa Tích, tìm kiếm sự che chở nơi nàng.