Vương Khung giật bắn cả người, toàn thân nổi da gà, xương cốt kêu răng rắc. Hắn quay ngoắt lại, cảnh giác tột độ.
Khi thấy rõ người vừa đến, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân vẫn hơi run.
"Ông chủ..."
"Nhìn cậu chẳng khác gì chuột gặp mèo." Ông chủ ngậm điếu thuốc, liếc mắt khinh thường.
Vương Khung cố giữ bình tĩnh, gượng hỏi:
"Ông... biết chuyện rồi?"
"Mùi máu tanh nồng nặc thế này, không cần nhìn cũng đoán được. Cậu ra tay đúng là không nương tay chút nào. Gϊếŧ người không để lại xác, cẩn thận kẻo gặp báo ứng."
Nghe vậy, Vương Khung liếc nhanh về phía sân sau.
"Tôi dọn sạch rồi, không để lại dấu vết nào."
"Thật sao?" Ông chủ nheo mắt, ánh nhìn dừng lại ở vũng nước đen dưới đất.
Chỉ khẽ vung tay, giọt nước đen kia bay lên, lơ lửng trong lòng bàn tay ông.
Vương Khung tròn mắt kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ông chủ thi triển năng lực.
"Ông chủ, ông cũng là người thuộc phái Ngự Vật sao?"
Ông chủ không trả lời ngay, chỉ nhả một làn khói, rồi mỉm cười.
"Phái Ngự Vật à? Cậu nhóc, con đường phía trước của cậu còn xa lắm."
Giọt nước đen bỗng sôi lên, tỏa ra dao động mạnh khiến không khí xung quanh cũng dao động theo.
"Hắc Thiết Trọng Thủy. Một món đồ không tệ. Tên kia cũng khá, đáng tiếc không giữ nổi mạng."
"Cái này là gì?" Vương Khung hỏi.
"Là một loại binh khí."
"Binh khí?" Vương Khung kinh ngạc. Thứ này không hề giống vũ khí chút nào.
"Binh khí của dị năng giả không giống với vũ khí bình thường. Ba đại phái: Thần Binh, Ngự Vật, Siêu Năng, mỗi phái đều có cách chế tạo riêng, dùng thiên địa kỳ bảo rèn ra. Những thứ như vậy gọi là bảo khí."
"Hắc Thiết Trọng Thủy là một món bảo khí trung phẩm."
"Chỉ là trung phẩm? Thứ này trông lợi hại lắm mà."
"Phẩm cấp không dựa vào hình dạng mà dựa trên vật liệu, độ khó chế tạo và phương pháp rèn luyện. Món này không phải khó làm, chỉ là nguyên liệu hơi hiếm. Chủ nhân trước chắc đã bỏ không ít công sức và tài lực để nuôi dưỡng nó."
"Nuôi dưỡng?" Vương Khung ngơ ngác.
"Vạn vật đều có linh. Bảo khí cũng cần được nuôi dưỡng. Nếu không có linh tính, sớm muộn gì cũng hóa thành phế vật. Ngược lại, nếu nuôi đúng cách, bảo khí sẽ ngày càng mạnh hơn, thậm chí có thể tiến hóa như con người trưởng thành. Mỗi món bảo khí có cách nuôi riêng, vật liệu sử dụng cũng khác nhau."
"Nói đến mới nhớ, thanh "Thanh Lân" của cậu trước đây vì không được chăm sóc nên mới bị gãy."
Sắc mặt Vương Khung thay đổi ngay.
"Ông đang nói... con dao mổ heo tôi dùng bao năm nay là bảo khí?"
Trong lòng hắn như bị đâm một nhát. Cái dao từng ngày chặt thịt, đêm đêm băm xương, vậy mà lại là một món bảo vật.
"Ta chưa nói với cậu sao?" Ông chủ ngẩng đầu, tỏ vẻ bất ngờ.
"Tất nhiên là chưa. Nếu biết, tôi đâu dám dùng nó mổ heo?"
"À, có lẽ ta quên mất."
Vương Khung nghẹn lời, không nói nổi câu nào.
Ông chủ phả khói, nhẹ nhàng nói tiếp.
"Cậu nghĩ xem, với tốc độ tay của cậu hiện tại, dao thường liệu có chịu nổi không?"
"Ờ thì... đúng là không chịu nổi thật." Vương Khung méo miệng. Dị năng Huyết Văn Tí của hắn đã đạt trăm văn, dao thường đã nát từ lâu rồi.
"Đồ cũ không đi, làm sao có chỗ cho đồ mới. Giờ cậu có thanh đao kia rồi còn gì."
Ông chủ nhìn sang thanh Hắc Long Đao đang đặt bên cạnh.
Dưới ánh trăng, thân đao tỏa ra hàn khí, ánh thép lạnh như muốn rạch tan màn đêm. Sau lần đầu dính máu, đao dường như sắc bén hơn. Những vảy rồng trên sống đao gồ lên rõ rệt như móng vuốt quái thú.
"Thanh đao này không đơn giản. Sau này có thể cứu mạng cậu khi gặp nguy hiểm."
"Ông đang nói gì vậy?" Vương Khung tròn mắt.
"Rồi cậu sẽ hiểu."
"Ông chủ, thanh đao này thuộc đẳng cấp nào?"
Ông chủ nhếch môi cười bí hiểm, quay đầu đi.
"Không biết thì tốt hơn."
Ông vung tay, giọt Hắc Thiết Trọng Thủy biến mất ngay trước mắt.
"Khoan đã, cái đó là của tôi." Vương Khung giật mình, la lên.
"Cậu giữ lại thì có dùng được đâu. Dị năng của cậu chưa đủ để điều khiển nó."
Ông chủ đá tới một cú, Vương Khung né sang bên theo phản xạ.
"Tôi có thể đem bán."
"Bán cho ai? Cái thị trấn rách nát này có ai đủ tiền mua? Ta không lấy không của cậu, sẽ đổi lại thứ phù hợp hơn."
"Thứ phù hợp hơn? Ông chắc chứ?" Vương Khung nheo mắt cảnh giác. Hắn đã nghe lời ông chủ không ít lần, và cũng không ít lần bị lừa.
Ông chủ cười nhẹ, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ bị lừa nhiều lần vẫn còn ngây thơ tin người.