Bảo Châu là một hồ yêu, lần đầu tiên xuống núi, nàng gặp một thư sinh mặt mày tuấn tú. Khi hắn mỉm cười với nàng, trái tim Bảo Châu bỗng đập loạn nhịp, nàng đã yêu thư sinh ấy. Nhưng giữa người và yêu …
Bảo Châu là một hồ yêu, lần đầu tiên xuống núi, nàng gặp một thư sinh mặt mày tuấn tú. Khi hắn mỉm cười với nàng, trái tim Bảo Châu bỗng đập loạn nhịp, nàng đã yêu thư sinh ấy.
Nhưng giữa người và yêu vẫn luôn có sự khác biệt. Bảo Châu không muốn làm người mình thương sợ hãi, nên nàng đã giả làm một tiểu thư người phàm, dệt nên một vở kịch để lừa lấy trái tim chân thành của thư sinh, rồi trở thành thê tử của hắn.
Thư sinh coi Bảo Châu là báu vật quý giá nhất. Vì nàng, hắn không ngừng đưa địa vị của mình thăng tiến, giành lấy được vinh quang của sự nghiệp, dựng lên phủ đệ xa hoa, đưa đến từng đoàn gia nhân hầu hạ. Hắn dùng châu báu lấp đầy rương trang sức của Bảo Châu, dùng những đóa hoa rực rỡ điểm tô mái tóc nàng.
Nhưng ngày tháng trôi qua, Bảo Châu lại càng ngày không cảm thấy hạnh phúc. Thư sinh mải tranh quyền đoạt lợi nên rất ít khi về nhà. Là thê tử của hắn, lại bị giam hãm trong vô số lễ nghi rườm rà, thậm chí chẳng thể tự do lên núi ngắm trăng. Dù có y phục hoa lệ, đại trạch nguy nga, bảo vật châu ngọc, tất cả đều không thể lấp đầy trái tim nàng. Bảo Châu dần dần chìm vào những giằng xé nội tâm.
Những tháng ngày giằng xé ấy kéo dài mấy chục năm. Cuối cùng, khi ngửi thấy mùi của tử khí toát ra từ cơ thể của thư sinh, Bảo Châu đành quyết định rời xa hắn. Nàng nghĩ mình vẫn còn rất yêu hắn, nhưng lại không muốn lừa dối thêm nữa, cũng không muốn tận mắt nhìn hắn chết đi. Hơn nữa, Bảo Châu không còn muốn giả dạng làm một người phàm già nua, bị nhốt trong chiếc lиg vàng rực rỡ kia.
Mấy chục năm dài đằng đẵng đối với người phàm, nhưng với Bảo Châu chỉ như giấc mộng thoáng qua. Nàng vẫn là hồ yêu non nớt mới xuống núi, tu vi còn thấp kém, nên không chịu nổi một đòn kia. Bảo Châu thậm chí còn không biết mình chết dưới pháp thuật của ai. Khi mở mắt ra một lần nữa, nàng đã quay lại thời điểm xa xưa ấy.
Khi đó, nàng vừa mới lần đầu xuống núi, lần đầu gặp người khiến tim nàng xao động kia. Nhưng lần này, nàng không muốn giả dạng người phàm hay trở thành thê tử của thư sinh nữa.
...
Lý Chí vốn là một thư sinh, trong lúc về quê để thủ tang, đã gặp một tiểu thư xinh đẹp giữa núi rừng.
Tiểu thư ấy hồn nhiên, ngây thơ, không hiểu sự đời, như một con hồ ly nhỏ ngây ngô. Chàng đã đem lòng yêu nàng.
Vì vậy, hắn vờ như không thấy cái đuôi hồ ly mà nàng đôi khi quên giấu đi.
Để giữ nàng bên cạnh mình, hắn đã ngỏ ý muốn nàng về làm thê tử của mình, rồi ngày đêm chăm chỉ làm việc, nỗ lực hết sức để đem đến cho nàng một ngôi nhà lớn, châu báu, hoa tươi và đầy tớ.
Hắn trao cho nàng mọi điều tốt đẹp nhất của nhân gian.
Lý Chí chỉ mong rằng tất cả những gì hắn dâng hiến có thể khiến nàng hồ ly tự do bằng lòng bên hắn đến trọn đời.
Thế nhưng, trước lúc hắn sắp ra đi, nàng vẫn rời xa hắn.
Lý Chí nằm trên giường lạnh lẽo, suy nghĩ rất lâu.
Thực ra, tiểu thư không yêu những gì hắn đã trao, nàng chỉ yêu con người hắn.
Trong sự hối hận muộn màng, hắn khép mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, Lý Chí đã trở về rất lâu trước kia, đến nơi mà hắn và nàng gặp nhau lần đầu tiên.
Lần này, hắn quyết định sẽ đối xử với nàng theo một cách khác.
có ngược k mấy bà. gu t ngọt sủng. sợ ngược quá