"Mục Mục."
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người trong lòng ngực gần như khiến Triêu Từ phải tan ra.
Đôi mắt chăm chú của cô có phản chiếu gương mặt kinh ngạc của Triêu Từ, nhìn chăm chú thật lâu, như đang tìm gì đó trên gương mặt của Triêu Từ, giống như không thể tin được cảnh tượng quá mức hạnh phúc trước mặt này, giống như đang đặt mình trong giấc mộng, nôn nóng xác nhận:
“Mục Mục, thật là tỷ sao..."
Lục Kim dùng giọng nói run rẩy nói ra một câu ngắn ngủn như này, ngay cả câu cũng không hoàn chỉnh, hốc mắt đã đong đầy nước mắt, chỉ trong khoảng khắc đã rơi xuống rào rào.
Triêu Từ trong lúc nhất thời vậy mà không thể nói được nửa chữ.
Tại sao...
"Kim Kim?" Triêu Từ thử gọi cô một tiếng.
“Mục Mục! Thật sự, thật đúng là tỷ!”
Lục Kim nghe được tiếng thê tử gọi mình, gấp gáp tiến lên, lần nhào tới này càng mãnh liệt hơn, thậm chí đυ.ng ngã chậu hoa bên cửa sổ, chậu hoa nhất thời bị nứt ra một cái khe.
Tất cả sự chú ý của Lục Kim đều ở trên người của Triêu Từ, chỉ là dư quang liếc tới vết nứt trên chậu hoa, cô vươn tay ra cầm lấy chậu hoa đặt ngay lại.
Đợi đến khi tay cô rời đi, vết nứt vừa rồi đã liền lại từ lúc nào, chỉ để lại một mảnh ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt.
Triêu Từ không chớp mắt nhìn chậu hoa kia.
Đây là năng lực chữa khỏi của Kim Kim, có pháp lực chữa trị cho vạn vật, năng lực cường đại và bản năng lương thiện vẫn luôn ẩn chứa trong thân thể cô từ thời viễn cổ.
Đây là Kim Kim, là người vợ cả đã yêu nhau với cô trăm năm, cũng đã ly tán mấy ngàn năm.
"Là ta.” Khoé miệng Triêu Từ nâng lên tươi cười, nước mắt lại rơi lã chã.
Từ một đời kia đến nay đã hơn một ngàn năm, phần lớn thời gian cô đối với Kim Kim mà nói, vẫn luôn là một người xa lạ râu ria, người cô yêu trước nay luôn không thể nhận ra được cô. Vô số lần cô nhìn Kim Kim đi từng bước một mà rời xa chính mình, ngay cả tư cách để giữ lại cũng không có.
Đây là lần đầu tiên trong ngàn năm qua cô được đáp lại, làm cho tình yêu mà cô đè nén ở sâu trong linh hồn bỗng trồi lên.
Lục Kim vẫn luôn nôn nóng chờ đợi đáp án, lúc nghe thấy những lời này của cô, nhìn thấy lúm đồng tiền quen thuộc và cả nước mắt, cũng ngây ngốc vừa khóc vừa cười theo cô.
Lục Kim cầm lấy ngón tay cô, học theo thủ pháp quen thuộc của cô, nhẹ nhàng ủ ấm cho ngón tay lạnh ngắt của cô, sau đó vừa khổ sở vừa đau lòng mà dán lên đôi môi vừa nóng lại rất mềm mại của mình.
“Tỷ đi đâu đó, muội đi khắp nơi cũng không tìm thấy tỷ."
Rất rõ ràng, hiện giờ suy nghĩ của Lục Kim còn rất hỗn loạn, ký ức của cô không rõ là đang dừng lại ở đoạn nào. Lời nói đau triệt nội tâm của cô giống như là một cây đao làm cho Triêu Từ trong nháy mắt đau lòng đến run lên.
Triêu Từ cắn chặt môi, rồi lại buông ra.
Cô cố gắng khống chế cảm xúc, khiến bản thân tiếp tục bảo trì nụ cười mà Kim Kim thích nhất, chính là vừa mở miệng, ngữ điệu lại tràn ngập sự tan nát không cách nào che giấu.
“Ta không đi đây cả, ta vẫn luôn... Vẫn luôn vẫn luôn ở bên cạnh muội.”
Đôi môi Lục Kim mấp máy, đầu ngón tay vuốt lên mặt của Triêu Từ, ánh mắt dao động trên gương mặt cô, nước mắt giống như hạt châu từ trong đôi mắt đỏ bừng không tiếng động mà rơi xuống.
“Mục Mục. Tỷ sao lại biến thành gầy đến như vậy, chỉ còn lại có một phách... Tỷ nhất dinh là đã chịu rất nhiều khổ rồi.”
Triêu Từ cười, nhắm mắt lại khóc.
Trong trí nhớ của Kim Kim, Triêu Từ trước nay đều chưa từng khóc, cho dù thảm thiết như xuyên tim móc gan cũng chưa bao giờ có thể khiến Triêu Từ chả một giọt nước mắt.
Lông mi Lục Kim run rẩy, trong lòng tràn đầy sự chua xót, cái gì cũng không rảnh lo, cô giữ chặt lấy cổ áo Triêu Từ kéo môi cô xuống.
Trong nháy mắt Triêu Từ bị đôi môi nóng như lửa của cô chặn lại, lập tức liền hoàn hồn, cô hàm hồ nói: “Kim Kim, không được!”
“Để ta trị liệu cho tỷ.” Lục Kim dây dưa với cô, “Ta không thể mặc kệ tỷ tiếp tục suy yêu như vậy được.”
Hơi thở thanh ngọt mãnh liệt phóng thích từ giữa môi Lục Kim, trái tim Triêu Từ bị Phệ Tâm Cổ gặm cắn cũng ngay lập tức được chữa trị.
Triêu Từ còn chưa kịp cảm nhận thống khổ mình đã quen do Phệ Tâm Cổ mang tới, liền bị linh khí của Lục Kim bao trùm lấy.
Không xong.
Triêu Từ rất trực tiếp mà cảm nhận được lực lượng cường đại từ viễn cổ trong cơ thể của Lục Kim, đang lấy tốc độ khó có thể đoán được mà sống lại.
Lục Kim tới gần một tấc, Triêu Từ lại lùi về sau một bước, chặt chẽ mà quấn lấy đôi môi đang nóng lên của cô.
Trải qua vô số chuyển thế, nguyên thần Lục Kim bị phong ấn cũng có thể phóng thích ra hơi thở làm Triêu Từ mê mẩn không thể chống đỡ, hiện giờ dưới tiếp xúc thân mật thì càng điên cuồng hơn, gần như muốn luôn mạng của Triêu Từ.
Tà chú thôi thúc thần kinh cơ khát của cô, làm cho mùi hương máu thịt của Lục Kim gần như hoá thành dòng khí có thể thấy được, không ngừng khıêυ khí©h cảm giác của cô, đồng thời Phệ Tâm Cổ cũng trở nên gần như là điên cuồng.
Tất cả sự đau đớn và dụ hoặc đang đấu đá lung tung trong lòng cô, dù vậy, cô cũng không có cách nào đẩy Lục Kim ra, càng là không thể ngăn người yêu chủ động với mình.
Mỗi một cái hôn đều như trêu chọc khiến cả người cô nổi lửa, thần chí cũng bị hương khí của em ấy làm cho tứ tán.
Triêu từ cũng thử tránh khỏi cô, nhưng Lục Kim thật sự là quấn lấy quá chặt, nếu như dùng sức chỉ sợ sẽ làm Lục Kim bị thương.
Triêu Từ gần như là bị nụ hôn cửu biệt gặp lại này làm cho say, thở phì phò, ánh mắt cũng mờ mịt đi.
Bỗng nhiên, giọng nói xa xôi như một đạo sấm sét, đập vào trong đầu cô.
Là ngươi.
Một lần nữa lại hại chết cô ấy!
Nếu như nguyên thần hoàn toàn thức tỉnh, mệnh cách của cô sẽ không thể chỉnh ngay lại, trời phạt sẽ buông xuống!
"Kim Kim!" Triêu Từ đột nhiên mở bừng mắt thanh tỉnh lại, nắm lấy bả vai của cô, đẩy cô ra một khoảng cách.
Nhìn ánh mắt Lục Kim vẫn không có tiêu cự, hơi thở cũng còn chưa trở lại bình thường, cô không phát hiện mặt mình đã bị Lục Kim hôn đến thành màu hồng đào, đôi mắt hồ ly bày biện rõ sự kiều mị.
“Không thể tiếp tục, thật sự là không thể."
Cô gục đầu xuống, hơi nóng bị Lục Kim khơi dậy còn chưa hạ xuống, mồ hôi lạnh cũng đã dính ướt sau lưng.
"Tại sao?"
Lục Kim vẫn còn đang chui và trong lòng ngực cô, tay chống trên cửa sổ sau lưng Triêu Từ, hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng, chỉ có một mình hình bóng của Triêu Từ.
Triêu Từ biết hiện giờ nguyên thần của Kim Kim đã thức tỉnh một phần rồi, nhưng khẳng định là còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nói cách khác cô ấy nhất định sẽ nhận ra là vị trí hoàn cảnh mình đang đứng là hoàn toàn xa lạ, cũng hỏi xem mình đang ở đâu.
Nhưng rất rõ ràng, nguyên thần của cô có lẽ chỉ là bị kích hoạt một phần nhỏ mà thôi, mà thần thức mạnh mẽ trong nháy mắt bao trùm lên đại não của người phàm, điều khiển hành động của Lục Kim, kiềm chế tứ chi của cô ấy, hành sự theo quán tính ký ức.
Lục Kim thức tỉnh đúng là hậu quả xấu mà người sau màn muốn...
Nhân lúc hiện tại còn chưa hoàn toàn luân hãm, tất cả còn có đường sống vãn hồi.
Đợi đến lúc Lục Kim lại muốn tiến tới, Triêu Từ hít sâu một hơi đơn giản là nhắm mắt lại, không nhìn cô nữa, nhanh chóng dùng đốt ngón tay gập lại gõ nhẹ vào mi tâm Lục Kim.
Một cái gõ này cũng sẽ không làm Lục Kim cảm thấy đau, nhưng mà thần thức nhoáng lên nên Lục Kim liền ngất đi.
Triêu Từ vũng vàng mà ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thầm, gọi cô: “Kim Kim."
Hai mắt Lục Kim nhắm lại, không trả lời lại cô, xem ra thật là bị ngất đi rồi.
Hơi thở mạnh mẽ của Lục Kim vừa rồi như chiếm cả không gian rất nhanh liền bình tĩnh xuống, nguyên thần bị mãnh mẽ đánh thức gần như là nổi sóng cũng rất nhanh yên lặng lại.
Trái tim bị treo trên không mà lăng trì của Triêu Từ cũng dần hạ xuống, cô dựa vào một bên nghỉ nửa ngày, mới có thể đè nén lại sự cơ khát như cơn sóng thần kia ép trở lại.
Cô ôm chặt lấy Lục Kim, đưa mắt nhàn nhạt nhìn ra trăng sáng xa xôi bên ngoài cửa sổ, chỗ đó là quê hương của Lục Kim, nhưng àm cô cũng không thích.
Tất cả mọi chuyện tối nay, nó đều có thể là đồng loã.
Triêu Từ bế Lục Kim lên đi lên lầu, vững vàng đặt cô nằm ngang trên giường.
Cới đi quần áo sẽ gây trở ngại cho giấc ngủ thoải mái của cô, giống như lúc trước sau khi thay đồ ngủ thoải mái cho cô rồi, Triêu từ lại dùng mu bàn tay lau đi lớp mồ hôi mỏng do ẩn nhẫn rịn ra trên trán mình đi, tính toán cứ như vậy rời đi.
"Mục Mục..."
Giọng nói tinh tế chảy xuôi ra từ miệng Lục Kim, Triêu Từ ngoái đầu nhìn lại, thấy khoé mắt Lục Kim còn vương nước mắt, hàng mi mảnh dài đều bị nước mắt làm ướt, âm cuối cũng mang theo sự uỷ khuất, giống như bị nhốt trong một giấc mơ làm cô cực kỳ khó chịu.
Cô cũng không biết cụ thể là Lục Kim mơ thấy cái gì, nhưng mà nhất định là có liên quan tới cô.
Triêu Từ rất nhiều lần muốn chạy đi, nhưng tưởng tượng đến việc Lục Kim hiện giờ đang khổ sở, cô cũng không dịch nổi bước chân.
Nhớ lại cảm xúc còn lưu lại trên đầu ngón tay, trên môi, trên mặt, trong lòng Triêu Từ nổi lên gợn sóng không nỡ.
Cô biết bản thân không thể làm như vậy, không thể tham luyến, nói cách khác thì cô chỉ khiến bản thân lâm vào trong xoáy nước càng sâu hơn.
Nhưng mà...
Chỉ một đêm, chỉ một đêm thôi.
Trước khi Lục Kim tỉnh lại lần nữa, cô muốn ở bên cạnh người mình yêu, mặc dù người cô yêu không hề biết những chuyện xảy ra trong đêm nay, nhưng cô cũng muốn thật sự bảo vệ ở bên cạnh như vậy.
Kim Kim của cô khi ngủ thích nằm nghiêng, thân thể hơi cuộn tròn, lúc Triêu từ nằm xuống bên cạnh, phát hiện tư thế gần nhau của hai người giống như đúc với thói quen trước kia.
Triêu Từ nhìn gương mặt ngủ ngày càng bình tĩnh của Lục Kim dưới ánh trăng, cùng với nốt chu sa đỏ tươi trên vành tai cô kia, cô cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười vừa lòng.
Bất kể là chuyển thế bao nhiêu lần thì một số thói quen vẫn được giữ lại. Nếu như là người phạm thì đây là chuyện không có khả năng làm được, nhưng Kim Kim không giống vậy.
Những chi tiết nhỏ đó tản ra hơi thở quen thuộc, cứ một lần lại một lần mà nói cho Triêu Từ, đây là người cô yêu, cô ấy chưa từng chết đi, chẳng qua chỉ đang ngủ say mà thôi.
Em ấy cần một người bảo vệ, chờ đợi được người cứu vớt.
Triêu Từ nhìn vào gương mặt ngủ say kia của Lục Kim, cô có chút ủ rũ, nhưng mà cô lại luyến tiếc chớp mắt.
Ký ức trôi về rất lâu trước kia, trong những năm tháng hai người quen biết nhau, hiểu nhau được Triêu Từ hồi tưởng nhiều lần, là vũ khí quan trọng nhất của cô trong vô số đêm dài tịch mịch. Con thỏ con không biết từ đâu mà tới kia, bị cô nhấc lên liền không thể khống chế mà thải ra một viên phân tròn tròn, đây là chuyện mà Triêu Từ yêu sạch sẽ làm sao cũng nhịn không nổi.
Cô ghét bỏ buông một tay ra, đem con thỏ dơ bẩn này quăng ra ngoài.
Thỏ con như quả cầu tuyết sau khi bị cô ném đi, lập tức trong không trung xoay người một cái, rất linh hoạt mà nhảy vào trong bụi cỏ, rất nhanh đã biến mất không còn.
Tuy cô không biết lý do vì sao bên trong tộc mình lại xuất hiện một con thỏ, nhưng Triêu Từ cũng không nghĩ nhiều. Ở cái nơi đều là động vật ăn thịt này, con thỏ ngốc này chỉ sợ rất nhanh liền sẽ bị ăn tươi nuốt sống thôi, sẽ không gặp lại nữa.
Ngoài dự đoán của cô chính là, vài ngày sau, hai cô đúng là lại gặp nhau lần nữa.
Chẳng qua lần này gặp so với lần trước còn làm cho Triêu Từ cạn lời hơn nữa.
Hôm qua cô đã phát hiện, vườn linh thảo linh lăng kia cô vất vả che chở suốt hai mươi năm mới sống được, không biết là bị cái thứ gì gặm mất.
Triêu Từ không bắt được hung thủ ngay tại trận, bị chọc cho một bụng hoả, nên suốt đêm canh ở đây để nhìn xem, nhìn thử xem cái thứ dám can đảm huỷ diệt linh thảo có còn dám xuất hiện hay không.
Hơn nửa đêm Triêu từ ngồi ở trên cây, đôi mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, đôi tai cũng dựng đứng lên, mặc dù là ban đêm côn trùng kêu vang không ngừng, nhưng tiếng gặm cắn thật nhỏ cô cũng có thể phân biệt ra được.
Rất nhanh, cô đã nghe được một tràng tiếng nhai cỏ rất nhanh.
Thật đúng là dám đến?
Đầu ngón tay Triêu Từ ngoắc một cái, một con rồng lửa màu đỏ nhảy vào trong đống linh thảo linh lăng, chuẩn xác mà đốt mông của tên ăn vụng kia.
Vật nhỏ kia bị ăn đau nên chấn kinh, lập tức nhảy ra từ trong bụi cỏ.
Nhưng nó cư nhiên lại là con thỏ chỗ nào cũng thả phân được kia.
Thỏ con che lại cái mông đang bốc lửa hoảng loạn mà nhảy dựng lên, lúc thì đập xuống đất, lúc thì lăn vài vòng, mới miễn cưỡng dập tắt được lửa. Nó quay đầu nhìn lại, cái đuôi vốn dĩ trắng bóng xù xù mềm mại hiện giờ bị đốt thàm túm lông đen thui.
Đôi mắt to của thỏ con vừa dâng lên nước mắt, bỗng nhiên một bàn tay từ trên trời giáng xuống, bóp lấy cổ nó, ấn chặt nó ở trên đất.
“Con tiểu súc sinh ăn cỏ nhà ngươi cũng thật lớn gan.” Triêu Từ rũ mi, cười lạnh nói, “Dám ăn vụng linh thảo của ta, ngươi có tin ta hiện tại liền lột da người ra hay không hả?"
Có linh lăng này cực kỳ mềm mại, mùi vị đối với động vật ăn cỏ đặc biệt là thỏ con mà nói là không thể kháng cự.
Nhưng mà con thỏ con mới đến nên cũng không biết, linh thảo linh lăng do Triêu Từ nuôi trồng vốn không giống với cỏ bình thường, đối với tộc thỏ có hiệu quả làm mê thần trí rất rõ ràng.
Ngày hôm qua nó bụng đói kêu vang nên chỉ ăn nửa miếng, đã bị Triêu Từ đột nhiên xuất hiện doạ chạy, hôm nay quay lại lần nữa muốn thống khoái mà ăn một bữa, mới ăn miếng đầu tiên thì đã bị doạ sợ, hiện giờ còn bị Triêu Từ ấn xuống đất, trong nhất thời cảm giác mê hoặc của linh thảo xông lên trán, làm nó trong hoảng loạn biến ảo ra hình người.
Hình người này nó còn chưa không chết tốt, thế nhưng biến ra dáng vẻ một thiếu nữ không mặc quần áo.
Triêu Từ: “...”
Ăn vụng cỏ không được, còn muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc tâm trí ta.
Cái túm lông nhỏ này cư nhiên lại dùng loại kỹ xảo này với cô hay là nó thật không nhìn ra chân thân của cô, Triêu Từ rất là nghi ngờ, con tiểu yêu thỏ cấp thấp từ đâu ra gương mặt còn đỏ bừng mà nhìn xuống dưới, phát hiện bản thân không mảnh áo che thân, cả kinh hô nhỏ một tiếng, lập tức kéo cỏ ở bên cạnh tới muốn che người mình lại.
Triêu Từ thu tay lại, khinh thường nói: “Không biết xấu hổ.”
Thỏ con đang còn trong sự choáng váng não, nhất thời rối loạn nên không thể biến ra quần áo, gấp đến độ kêu lên: “Lưu manh! Mau tránh ra!"
Triêu Từ “Ha” một tiếng, không thể tin được nói: “Ngươi không mặc quần áo nằm trên địa bàn của ta, còn bảo ta phải tránh cái con thỏ không biết liêm sỉ còn thích thả phân thối lung tung nhà ngươi!”
“Nhưng mà ta sao lại không biến ra quần áo được, quần áo của ta....." Thỏ con vừa gấp vừa choáng, dưới sự vội vàng lại càng không thể dùng ra chút pháp thuật nào, nó gấp đến độ khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.
Triêu Từ không còn lời nào để nói, nhìn thân thể trơn bóng trắng như tuyết của cô, dưới ban ngày ban mặt đúng là chướng mắt, ghét bỏ mà than nhẹ một tiếng liền cởϊ áσ ngoài của mình xuống, ném qua cho cô.