Gió đêm trong quỷ giới tựa như những dòng nước lạnh, không màu, không mùi, chỉ có một cảm giác khó nói thành lời: như thể có những tiếng thì thầm rất nhỏ, trườn qua xương sống mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thần Thy đứng trên bậc đá dẫn xuống quảng trường hoang tàn của thành cũ, mắt cụp xuống, mi mắt phủ một lớp tĩnh lặng mỏng đến mức gần như không thật. Dưới chân cậu, khe nứt của nền đất kéo dài như những mạch máu đen, vẫn còn âm ỉ hơi nóng.
Chuyện xảy ra ban nãy giống như bị một bàn tay vô hình kéo vào giữa cơn mơ—một cơn mơ có phần quá chân thực.
Lupi trong đầu nhỏ giọng:
“…Túc chủ, dao động linh tính của quỷ chủ đang tăng lên. Ngài phải tránh để hắn chạm tới phần tâm thức cốt lõi của thế giới. Nó rất—nguy hiểm.”
“Biết.”
Thần Thy đáp, giọng không cao không thấp, trông như nói với gió hơn là với một hệ thống.
Cậu cúi người, vén nhẹ một mảnh đá vụn, để lộ ra dấu ấn mờ mịt của vòng ma trận vừa phát sáng trước đó. Thứ ánh sáng đỏ như máu kia — không đơn thuần thuộc về Tạ Trạm.
Có thứ gì đó… đang vọng từ sâu dưới lòng đất lên.
Một tiếng động khẽ vang.
Trong bóng tối phía sau, khí tức quen thuộc tiến lại, chậm rãi mà không thể lẫn vào đâu: từng bước chân của Tạ Trạm giẫm lên mặt đất như đang buộc quỷ giới phải nín thở.
Thần Thy không quay đầu.
Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay lạnh đến mức gần như không mang theo hơi thở của sự sống đã đặt lên vai cậu.
Áp lực ấy khiến cậu thoáng dừng động tác.
“Tại sao,” Tạ Trạm hỏi, giọng trầm thấp như tiếng nước chảy giữa đêm, “ngươi lại chạm vào thứ không nên chạm?”
Đó không phải là trách móc.
Không phải cảnh cáo.
Mà như thể hắn đang hỏi về một bí mật hắn sợ người khác biết—sợ đến mức chính hắn cũng không muốn nhìn thẳng.
Thần Thy khẽ cười, chỉ một cái cong môi nhẹ, gần như nhàn nhạt:
“Ta chỉ đang xem dấu vết của sự thật. Nó tồn tại ở đây lâu hơn ngươi nghĩ.”
Vai bị siết nhẹ hơn một chút, chỉ thoáng qua, nhưng đủ khiến sống lưng cậu tê rần.
Tạ Trạm cúi đầu, hơi thở sát bên tai, lạnh như một lời nguyền:
“Thần Thy.”
“Ừ?”
“Đừng tìm thứ ta không cho phép.”
Khoảnh khắc ấy, lời hắn nói không giống cảnh cáo, mà giống thao thiết mãnh liệt được che đậy dưới đáy vực.
Thần Thy im lặng một nhịp, rồi ngẩng mặt nhìn lên.
Hai người đứng rất gần.
Ánh sáng từ huyết nguyệt trên trời rọi xuống tạo thành một đường ánh đỏ mờ, cắt ngang gương mặt quỷ chủ.
Một bên là u tối.
Một bên là ánh sáng rực máu.
Hệt như hắn luôn đứng giữa biên giới của hai vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sang phía hủy diệt.
Thần Thy khẽ nghiêng đầu:
“Nếu sự thật có thể khiến thế giới này ổn định lại, vì sao ta không nên tìm?”
Tạ Trạm nhìn cậu, rất lâu.
Đến mức dường như từng sợi ý niệm sâu nhất đều bị bóc ra, phơi dưới ánh trăng đỏ.
Rồi hắn đưa tay, nâng cằm Thần Thy lên.
Động tác không thô bạo, nhưng lại mang theo sự chiếm hữu không thể che giấu.
Một sự chiếm hữu rất… Tạ Trạm.
Âm thầm, sâu sắc, nguy hiểm, và tuyệt đối.
“Bởi vì,” hắn thì thầm, “ngươi là của ta.”
Một câu nói như nước đá thấm qua từng lớp da thịt, lạnh đến run.
Thần Thy không tránh.
Không phải vì không thể.
Chỉ là… không đáng.
Cậu hạ mắt, đôi mi đặt bóng lên gò má sáng nhạt:
“Thứ thuộc về ai, tự ta sẽ quyết định.”
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên nguy hiểm đến mức có thể bóp nghẹt một người bình thường.
Tạ Trạm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, như thể đang muốn nghiền nát câu nói ấy.
Nhưng đúng lúc hơi khí tức của hắn chuẩn bị biến đổi—
Mặt đất dưới chân rung lên.
Khe nứt vốn lặng im bỗng ánh lên ánh đỏ như tim đập.
Lupi thốt lên trong đầu Thần Thy:
“—Túc chủ! Năng lượng ‘Khế Nguyệt Huyết’ đang trồi lên! Có vật đang thức tỉnh!”
Một cột sáng đỏ dựng thẳng từ giữa quảng trường, xé toang bóng tối.
Lớp đất đá bị nhấc bổng, xoáy quanh nơi đó như một cơn lốc.
Tạ Trạm lập tức kéo Thần Thy vào lòng, một tay giữ lấy eo cậu, tay kia nâng lên tạo thành kết giới đen. Nhưng kết giới vừa hình thành đã vỡ vụn như thủy tinh dưới sức ép từ cột sáng.
Ánh đỏ giật mạnh, như muốn xé rách không trung.
Thần Thy nghiêng đầu, nhìn xuống lòng đất.
Trong tiếng gió rít, thứ phát sáng dần hiện rõ.
Không phải vật.
Không phải đá.
Không phải xương.
Mà là một trái tim.
Một trái tim bị khóa trong những dây xích đỏ như máu khô.
Đập.
Một tiếng.
Đập.
Lại một tiếng.
Mỗi nhịp đập đều khiến thế giới chao đảo.
Lupi thì thầm, giọng run nhẹ:
“…Túc chủ, đó là tâm mạch của một khế ước cổ. Nhưng nó không thuộc về thế giới này. Nó… giống như được giấu ở đây từ rất lâu.”
Tạ Trạm đột ngột siết chặt Thần Thy, như muốn kéo cậu ra khỏi nơi này.
Nhưng Thần Thy đặt tay lên tay hắn.
“Không.”
Một từ rất nhẹ, gần như một hơi thở.
Tạ Trạm quay đầu, mắt tối sầm:
“Ngươi muốn chết à?”
Thần Thy nhìn thẳng vào hắn:
“Ta muốn biết. Muốn nhìn. Muốn chạm tới thứ khiến ngươi sắp bị chính thế giới này nuốt trọn.”
Tạ Trạm sững lại.
Ánh sáng đỏ chiếu lên gương mặt hắn, khiến đôi mắt đen sâu kia như xoáy vào cậu.
Rất lâu sau, hắn nói, giọng khàn khàn, như bị bóp nghẹt:
“Thần Thy… ngươi không hiểu ta là cái gì.”
Thần Thy mỉm cười, nụ cười nhạt như gợn sóng không kịp lan:
“Nếu không hiểu, ta sẽ đi tìm hiểu.”
“Tại sao?”
Giọng hắn tụt xuống như vực.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa hơi thở.
Thần Thy hơi nghiêng người, ánh mắt sáng lên dưới huyết nguyệt:
“Bởi vì ngươi đáng giá.”
Một câu nói như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh — không ồn ào, nhưng chấn động đến đáy.
Bàn tay Tạ Trạm vốn đang nắm eo cậu khựng lại.
Hơi lạnh quanh hắn trở nên hỗn loạn, như bị gió thổi tung.
Trong một khoảnh khắc cực ngắn, đôi mắt quỷ chủ hiện lên vẻ hoang mang rất mờ nhạt — mờ đến mức nếu chớp mắt sẽ bị gió cuốn mất.
Nhưng chưa kịp nói thêm, trái tim dưới đất bắt đầu nứt.
Một tia sáng đỏ xuyên lên, chạm gần vào mặt Thần Thy.
Tạ Trạm phản ứng nhanh đến mức gần như không nhìn bằng mắt — bản năng bạo liệt của quỷ chủ ập lên, kéo Thần Thy vào lòng, xoay người chắn toàn bộ ánh sáng đó.
Một tiếng nổ trầm vang.
Cả quảng trường rung chuyển.
Khi luồng sáng tan bớt, Thần Thy ngẩng đầu khỏi ngực Tạ Trạm.
Cột sáng biến mất.
Lòng đất đã khép lại.
Chỉ còn một dấu ấn bằng chất lỏng đỏ trong không trung — trôi lơ lửng, chậm rãi chuyển động, như một “ấn ký” đang tìm chủ.
Lupi thì thầm:
“…Ấn ký tàn dư của Khế Nguyệt Huyết. Ai chạm vào… sẽ bị nó ký kết.”
Thần Thy nhìn nó, đôi mắt tĩnh như mặt hồ không gợn.
Còn Tạ Trạm — từ đầu đến cuối — vẫn giữ chặt cậu trong ngực.
“Đừng.”
Hắn nói.
Một chữ duy nhất.
Nhưng âm điệu trầm, thấp, ẩn nhẫn đến mức như muốn khóa cả bầu trời.
Thần Thy nhẹ nhàng ngẩng đầu:
“Tạ Trạm.”
Hắn cúi mắt xuống.
Khoảnh khắc ấy, hơi lạnh quanh hắn như đông lại.
Thần Thy nói từng chữ, chậm, rõ, như một sợi chỉ xuyên thẳng vào đáy lòng người nghe:
“Ta không thuộc về ấn ký.”
Ngừng một nhịp.
“Cũng không thuộc về Khế Nguyệt Huyết.”
Ngừng tiếp một nhịp nữa.
Rồi cậu nhìn sâu vào mắt hắn — rất sâu.
“Ta chỉ thuộc về chính ta.”
Câu nói rơi xuống giữa hai người như một lưỡi dao mỏng.
Tạ Trạm nhìn cậu, đáy mắt tối lại như vực sâu bị chạm tới bản chất.
Hắn không nói gì.
Chỉ giữ lấy Thần Thy, siết mạnh thêm một chút.
Một cơn gió đỏ thổi qua, mang theo âm thanh vỡ vụn từ lòng đất.
Trong gió, Thần Thy nghe như có tiếng ai đó thì thầm — xa lắm, lạnh lắm:
“Chủ nhân… trở về.”
Cậu ngẩng mắt.
Huyết nguyệt trên trời đang dần đổi sắc.
Một điềm báo.
Một thứ cổ xưa sắp tỉnh dậy.
Mà đây… mới chỉ là khởi đầu.