Quyển 1 - Chương 5

Hệ thống: ??? Nói huỵt toẹt ra vậy hả. Nó sốc muốn chết máy.

Trong nguyên tác, Sở Tú là tiểu thiếu gia giả của một gia đình hào môn, được sủng ái cưng chiều hết mực, mà công chính Mạc Hinh Dương, là một trong nhiều người đem lòng thương nhớ thụ chính.

Một dương quang chi nhật, một âm tàng bất lộ, thu hút lẫn nhau. Một kẻ mơ ước ánh sáng, một kẻ tự nguyện được đắm chìm trong tín ngưỡng khát khao.

Trải qua vô vàn vụ em đi trốn thì anh đi tìm, em ngọt ngào cười với thế giới thì anh sẽ giam cầm em.

Cứ như thế cho đến khi tất cả những người dám "báng bổ" Sở Tú trong mắt Mạc Hinh Dương đều bị chím tay gã xử lý sạch sẽ, thì mọi chuyện cũng coi như HE. Mạc Hinh Dương đón được thiên sứ mà gã hằng mong ước.

Mà trên con đường này không thể thiếu, Thần Thy, thiếu gia thật của hào môn kia.

Sau khi được nhận về khiến cho thụ chính cảm thấy tràn ngập nguy cơ, không còn tư cách để nhận lấy tình yêu thương của gia đình nên đã bỏ trốn.

Lựa chọn sa vào vòng tay của công chính.

Mà những người đã yêu thương thụ chính hơn mười tám năm sao có thể nói bỏ là bỏ đoạn tình cảm này, họ đẩy lỗi lầm này lên đầu nguyên thân, nhận định cậu chính là kẻ lòng lang dạ sói.

Khiến cho nguyên thân được nếm thử mùi vị gia đình ruột thịt hủy hoại bản thân cậu.

Đồng thời phía bên công chính, bởi vì người đẹp thương tâm khóc nên đã phất tay giải quyết nhanh gọn lẹ "tên pháo hôi" là nguyên thân này.

Tiếng đàn dương cầm vang lên giữa đại sảnh, trong suốt như nước.

Bữa tiệc ở khách sạn Thụy An được tổ chức xa hoa đến mức phô trương. Đèn pha lê treo lấp lánh như những giọt nước mắt đông cứng trên trần, hắt xuống sàn gương bóng loáng, nơi mọi tiếng cười, tiếng nói đều vang lên nhẹ nhàng nhưng giả dối.

Những người có mặt hôm ấy đều là tầng lớp thượng lưu – những kẻ khoác lên mình vẻ lịch sự để giấu đi dã tâm. Trong khung cảnh ấy, Thần Thy, với bộ sơ mi trắng đã sờn cổ, bước vào như một vết nứt trên tấm kính hoàn hảo.

Cậu không thuộc về nơi này. Nhưng ánh mắt của cậu lại khiến người ta không thể rời đi.

Thần Thy không còn là đứa nhỏ bị đuổi ra khỏi cổng Sở gia ngày nào, cũng chẳng còn là pháo hôi cam chịu trong kịch bản mà hệ thống nhét vào đầu cậu. Cậu đứng ở rìa sảnh tiệc, cầm ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ sậm phản chiếu lên gò má nhợt nhạt. Trông cậu như một vệt màu sai lệch trong bức tranh quá tinh khiết, nhưng lại khiến người ta chẳng thể xóa đi.

Một tràng pháo tay vang lên ở phía trung tâm.

Mạc Hinh Dương xuất hiện.

Hắn bước đi giữa đám đông với dáng vẻ ung dung của một vị vua đã quen với việc mọi ánh nhìn đều hướng về mình.

Ánh sáng bủa quanh hắn, và từng người cúi đầu, nở nụ cười khiêm nhường. Thần Thy nhìn cảnh ấy, khóe môi nhếch lên. Hắn thật sự là “mặt trời” của thế giới này, một thứ ánh sáng rực rỡ nhưng cũng thiêu đốt tất cả những gì dám lại gần.

Cậu cầm ly rượu, đi thẳng tới trước mặt hắn, cử chỉ thản nhiên đến mức gần như vô lễ.

“Mạc tổng.”

“...”

“Nghe nói anh thích người ngoan ngoãn. Tiếc thật, tôi không phải kiểu đó.”

Âm thanh rơi vào giữa không khí lặng như tờ, sắc bén đến mức khiến vài vị khách xung quanh ngẩng đầu. Trong thoáng chốc, tiếng đàn dương cầm dừng lại. Ai đó khẽ ho, còn Mạc Hinh Dương chỉ đứng đó, ánh mắt hắn – trầm và tối như vực sâu.

Hắn nhìn Thần Thy, thật lâu.

Người trước mặt có đôi mắt rất lạ – trong đến mức như không chứa bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại khiến người khác cảm thấy đang bị soi thấu. Trong ánh nhìn ấy có sự bình tĩnh đến lạnh lẽo, xen chút trào phúng, như thể cậu biết rõ hắn là ai, hiểu hắn đến tận xương tủy.

Hắn mỉm cười – nụ cười tiêu chuẩn, lịch thiệp, đúng kiểu một Mạc Hinh Dương hoàn hảo nên có.

“Cậu là?”

“Thần Thy.”

“Tên hay.”

“Tôi biết.”

Thần Thy đáp, nhẹ như không. Cậu xoay người, bước qua hắn mà không nhìn lại.

Khoảnh khắc cậu lướt qua, hương gỗ nhẹ hòa cùng hơi lạnh của mưa thấm vào áo, khiến hắn khựng lại một giây. Không phải vì mùi hương, mà vì cảm giác bị kéo lại bởi thứ gì đó vô hình.

Giống như con thú vốn quen săn mồi, bỗng nhận ra có ai đó đang đứng trong rừng nhìn thẳng vào mình – không sợ hãi, không trốn chạy.

Khi hắn quay đầu, bóng dáng ấy đã lẫn vào đám đông.

Đêm đó, Mạc Hinh Dương không về nhà ngay. Hắn ngồi một mình trong văn phòng cao tầng, đèn ngoài phố phản chiếu lên cửa kính, nối liền ánh sáng và bóng tối thành một đường mờ nhòe.

Hắn mở hồ sơ trên bàn – cái tên Thần Thy xuất hiện trong danh sách đối tác cũ của Sở thị. Hắn nhíu mày.

Một vài dòng tóm tắt: “Thiếu gia thật của Sở gia, bị nhận nhầm, mười tám năm sau mới trở về, không hòa nhập, sau đó tự rời đi.”

Hắn nhớ đến ánh mắt kia, lạnh nhưng không rỗng tuếch. Người như thế, đáng ra không nên tồn tại trong thế giới giả tạo này.

Hắn bật cười, tiếng cười khô khốc trong căn phòng tối.

“Thần Thy… thú vị thật.”

Hắn không biết vì sao bản thân lại ghi nhớ cái tên ấy. Có lẽ vì cậu khác những người từng vây quanh hắn – không cầu lợi, không nịnh hót, thậm chí chẳng cần hắn chú ý.

Chính vì thế, hắn lại càng muốn kéo cậu vào quỹ đạo của mình.

Bởi vì tất cả những gì không nằm trong tay hắn, sớm muộn cũng khiến hắn mất ngủ.

Sáng hôm sau, tin tức lan đi: Thần Thy xuất hiện trong bữa tiệc của Mạc tổng, “vô tình” để lại ấn tượng.

Cậu đọc dòng tin, khẽ nhếch môi.

“Vô tình à… Mấy người đúng là tin bất cứ thứ gì được kể.”

Cậu buông điện thoại, dựa người vào ghế, nắng sớm chiếu qua cửa sổ rọi lên gương mặt, để lộ một vệt sẹo mờ nơi cổ áo – dấu tích của kịch bản cũ, cái chết mà nguyên thân từng chịu.

Hệ thống vang lên, giọng máy móc lạnh như sắt.

【Điểm sinh tồn +3】

【Mục tiêu tiếp theo: duy trì sự chú ý của Mạc Hinh Dương trong 7 ngày.】

Thần Thy bật cười, âm thanh vang trong căn phòng trống rỗng.

“Còn trò chơi nào điên rồ hơn không?”

Cậu hỏi, không đợi câu trả lời. Bởi cậu biết, trò chơi này đã bắt đầu rồi – và đối thủ của cậu, chính là kẻ mà cả thế giới này gọi là ánh sáng.