Người ta nói, sau một trận tuyết dài, thứ đầu tiên tan ra không phải là tuyết, mà là máu.
Thần Thy tỉnh lại trong một căn nhà tranh giữa rừng sâu.
Trần nhà bằng tre, mái rơm rỉ nước.
Mùi thuốc đắng thoảng trong không khí, lẫn với mùi ẩm của đất.
Mí mắt cậu nặng trĩu, mỗi hơi thở đều như bị rút ra từ ngực.
Khi cố cử động, vết thương ở vai đau buốt — lưỡi kiếm khi ấy, hóa ra chưa xuyên trọn tim.
Cố Quân Hành đã dừng tay… ngay giây cuối.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng già nua vang lên.
Người cất tiếng là một ông lão hành y, tóc trắng, dáng gầy, ngồi cạnh giường đang nghiền thuốc.
Thần Thy nhìn ông, khẽ hỏi:
“Ai mang ta đến đây?”
Ông lão không ngẩng đầu:
“Người mặc áo giáp đen. Máu chảy suốt dọc đường, nhưng hắn vẫn cõng ngươi. Gần sáng, hắn đặt ngươi xuống, chỉ nói:
Nếu hắn sống, nói với hắn rằng ta chưa từng hối hận.”
Bàn tay đang nắm chăn của Thần Thy khẽ siết lại.
“Còn hắn?”
Ông lão chậm rãi đáp:
“Khi ta ra ngoài, chỉ thấy tuyết loang đỏ, không thấy người.”
Gió lùa qua khe cửa, mang theo hạt tuyết muộn cuối cùng.
Ngoài kia, rừng trắng phủ kín, tĩnh mịch như cõi chết.
Thần Thy nằm im rất lâu. Cậu tưởng mình đã chết cùng hắn rồi.
Nhưng số phận dường như cố ý tàn nhẫn:
không để họ chết cùng, mà bắt một người sống để nhớ.
“Chưa từng hối hận sao?” – cậu lẩm bẩm, – “Vậy ta thay ngươi hối hận.”
Những ngày sau đó, Thần Thy ở lại căn nhà tranh ấy.
Ông lão đi hái thuốc, còn cậu phụ việc, nấu cơm, phơi thuốc.
Cứ thế, thời gian như tan ra cùng sương sớm.
Mỗi đêm, Thần Thy đều mơ.
Trong mơ, Cố Quân Hành vẫn mặc áo giáp đen, ngồi trước đống lửa, quay đầu cười với cậu:
“Lần này, ta sẽ không để ngươi đi nữa.”
Cậu luôn tỉnh dậy giữa chừng, mồ hôi lạnh thấm áo, tim đập hỗn loạn.
Cậu không biết đó là mộng hay ký ức.
Chỉ biết, trong lòng mình, một người vẫn còn sống.
Mãi đến khi tuyết tan, dòng sông dưới núi mới lộ ra.
Ngày ấy, Thần Thy ra ngoài lấy nước, vô tình nhìn thấy một chiếc ngọc bội nứt vỡ nằm bên bờ.
Ngọc bội khắc một chữ “Hành”.
Cậu ngây người.
Rồi bỗng bật cười, cười đến khi nước mắt rơi xuống ngọc, làm vết nứt trông như vệt máu loang.
“Thế này gọi là gì đây, Cố Quân Hành?”
“Là ngươi cố sống hay cố chết vì ta?”
Cậu đem ngọc bội về, đặt trong túi áo, luôn mang bên người.
Từ hôm đó, Thần Thy không còn mơ nữa.
Chỉ có những buổi tối dài, ánh trăng soi qua khe cửa, bóng người đơn độc ngồi lặng nhìn đống tro trong bếp — như chờ ai đó gõ cửa bước vào.
Mùa hè tới.
Tuyết tan hết.
Tin đồn từ kinh thành lan tới tận vùng núi.
Người ta nói, phản tướng Cố Quân Hành không chết.
Hắn bị thương nặng, nhưng mang theo vài thân tín, rút về phương Bắc, chiếm cứ vùng biên, tự xưng “Vệ quốc hầu”.
Triều đình nhiều lần phái người truy bắt, song không một ai trở về.
Nghe xong, tay Thần Thy run lên, nước trong thùng tràn ra đất.
“Hắn vẫn sống…”
Một niềm vui rất nhỏ, rất tội lỗi, dấy lên trong lòng.
Nhưng niềm vui đó nhanh chóng biến thành lo sợ —
vì nếu hắn sống, hắn sẽ tìm đến cậu.
Đêm đó, Thần Thy không ngủ.
Cậu đốt một ngọn đèn nhỏ, lấy từ trong ngực, nơi vị trí trái tim ra chiếc ngọc bội đã nứt.
Ánh sáng phản chiếu, rọi lên mặt cậu, hốc hác mà điềm tĩnh.
“Nếu ngươi còn sống…” – cậu thì thầm, – “vậy ta sẽ đi. Đi nơi ngươi không thể tìm thấy.”
Cậu biết rõ, giữa họ đã không còn đường trở lại.
Một người dám hủy thiên hạ để giữ tình,
một người mang tội danh phản thần, chỉ còn thể sống như bóng ma.
Nhưng trái tim lại chẳng hiểu lý lẽ.
Mỗi khi nghĩ đến hắn, Thần Thy vẫn cảm thấy đau — đau như ngày tuyết rơi đó, máu chảy qua tay, mà vẫn cố siết lại không buông.
Trước khi rời nhà tranh, cậu để lại lá thư ngắn:
“Cố Quân Hành, nếu ngươi đọc được, xin hãy quên ta.Ta từng thuộc về ngươi, nhưng không thể mãi như thế.Thế gian này, không ai đáng để ta chết thêm lần nữa.”Cậu gấp thư, đặt cạnh ngọc bội, rồi bước đi.
Tiếng cửa khép lại, gió nhẹ thổi qua — ngọn đèn chao nghiêng, ngọn lửa tắt phụt.
Trong ánh trăng ngoài cửa,
chỉ còn lại một dải lụa trắng bay,
và bóng người đi xa không ngoảnh lại.