Quyển 2 - Chương 16

Tuyết rơi không ngừng.

Màu trắng bao phủ cả núi rừng, nuốt chửng dấu chân người vừa rời đi.

Thần Thy đi không biết đã bao lâu.

Cậu chỉ biết — mình không thể ở lại.

Một khi đã biết “lá thư phản loạn” kia từ tay Cố Quân Hành mà ra, dù lý do là gì, thì giữa họ đã tồn tại một vết nứt không thể hàn.

“Cớ à…” – cậu khẽ cười, hơi thở hòa vào sương trắng. – “Cớ để hắn dẫm nát ta sao?”

Phía xa, ánh đuốc loáng lên trong rừng tuyết.

Là truy binh.

Tiếng vó ngựa vọng lại, gấp gáp, như tiếng nhịp tim bị bóp nghẹt.

Thần Thy nép vào thân cây, tay chạm vào đoản kiếm giấu trong áo.

Không biết từ bao giờ, cậu đã học cách phòng bị với cả người từng thề bảo vệ mình.

Cùng lúc đó, Cố Quân Hành đã dẫn theo vài thân tín đuổi theo.

Ngựa của hắn đen tuyền, phủ một lớp tuyết dày, hơi thở trắng phả ra từng luồng nặng nề.

Ánh đuốc phản chiếu trong mắt hắn như ngọn lửa bị gió quật.

“Ngươi thật muốn bỏ ta đi sao, Thy?” – hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn. – “Ngươi quên rồi, ta từng nói... ta sẽ không để ngươi rời đi nữa.”

Ánh nhìn hắn như dã thú.

Trong cơn gió lạnh, đôi mắt ấy đỏ lên — không chỉ vì mệt, mà vì cuồng.

Khi hắn tìm được Thần Thy, tuyết đã ngập đến đầu gối.

Người kia đứng giữa cánh đồng trắng, không mang áo choàng, mái tóc đen lẫn vào gió.

Cảnh tượng ấy tĩnh lặng đến đáng sợ, như một bức tranh được vẽ bằng màu tuyệt vọng.

“Ngươi đến rồi.”

“Ngươi không nên đi.” – Cố Quân Hành đáp, giọng trầm thấp.

“Vì sao?”

“Vì ta không cho phép.”

Thần Thy quay đầu, cười khẽ:

“Ngươi luôn nghĩ thế — chỉ cần ngươi muốn, tất cả đều phải theo ngươi.”

“Thế giới này vốn chỉ còn lại đổ nát,” – Cố Quân Hành chậm rãi bước tới, – “ta chỉ cần ngươi.”

“Và vì muốn ‘có’ ta, ngươi đã gϊếŧ cả triều đình.”

Hắn khựng lại, tuyết rơi đầy vai áo.

Một thoáng lặng, rồi Cố Quân Hành cười nhỏ, âm trầm đến đáng sợ:

“Đúng, ta gϊếŧ. Gϊếŧ tất cả những ai khiến ngươi phải quỳ khóc.”

“Cố Quân Hành—”

“Thần Thy, ngươi hiểu không?” – hắn gào lên, – “Từ khi ta thấy ngươi bước qua điện Trường Minh với vết máu trên môi, ta đã biết, nếu ngươi chết, ta cũng chẳng còn gì để giữ!”

Thần Thy im lặng.

Cậu nhìn hắn — không còn là ánh nhìn căm hận, mà là thứ gì đó mơ hồ, mềm yếu.

“Ngươi điên rồi.”

“Phải.” – hắn thở hổn hển, – “Và chính ngươi khiến ta điên.”

Tiếng vó ngựa phía xa càng lúc càng gần.

Truy binh đã đến.

Cố Quân Hành quay đầu, mắt lóe lên sự quyết tuyệt.

“Ta sẽ gϊếŧ sạch bọn chúng. Rồi chúng ta rời đi.”

Thần Thy giơ tay chặn lại.

“Đủ rồi.”

Cậu bước lên, rút đoản kiếm, mũi kiếm chạm vào cổ hắn.

“Nếu còn gϊếŧ thêm người, ta sẽ tự kết liễu tại chỗ.”

Cố Quân Hành sững lại.

Tuyết bay vào giữa hai người, tan chảy trên lưỡi kiếm lạnh.

“Thần Thy, ngươi không dám.”

“Ngươi thử xem.”

Ánh mắt họ giao nhau, một bên là lửa, một bên là băng.

Giữa là ranh giới của sinh tử và tình yêu méo mó.

Tiếng ngựa đến gần.

Thần Thy đẩy hắn ra, nói khẽ:

“Đi đi, Quân Hành. Trước khi ta đổi ý.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ ngươi sao?”

“Nếu ngươi không đi, ta sẽ khiến ngươi hận ta thật sự.”

Ánh mắt cậu lúc ấy lạ lắm — như một ngọn nến cuối cùng, vẫn cố cháy trong gió tuyết.

Cố Quân Hành đứng im, rồi cười khẽ, tiếng cười nghẹn lại:

“Ngươi thắng. Nhưng ta sẽ quay lại. Cho dù ngươi chết, ta vẫn sẽ tìm ngươi.”

Hắn nói rồi xoay người lên ngựa, không quay đầu.

Chỉ để lại vệt máu kéo dài trên tuyết.

Thần Thy nhìn theo, mím môi.

Cậu cúi xuống, lau lưỡi kiếm, đôi tay run lên nhẹ.

Tuyết rơi, lạnh đến tê.

“Cố Quân Hành...” – cậu thì thầm, – “Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp lại.”

Truy binh kéo đến.

Người của hoàng triều bao vây.

Nhưng khi họ đến nơi, chỉ còn lại vết máu mờ nhạt trên tuyết trắng, và dấu chân dẫn xuống vực sâu.

Không ai biết ai đã ngã trước, ai còn sống.

Chỉ có một lời đồn truyền lại:

“Trong đêm tuyết ấy, giữa núi trắng, có hai bóng người ôm nhau rơi xuống, một kiếm xuyên tim cả hai.”