Quyển 2 - Chương 15

Tuyết lại rơi.

Không phải tuyết đầu mùa trắng mịn, mà là tuyết sau bão — lạnh buốt, nặng, từng hạt rơi xuống đất đều bật lên tiếng gãy nhỏ như xương vụn.

Trên con đường băng xuyên qua rừng, Cố Quân Hành cưỡi ngựa đi trước, Thần Thy ngồi phía sau, tay cậu nắm chặt vạt áo choàng của hắn.

Cả hai đều im lặng.

Tiếng vó ngựa chậm rãi, từng nhịp đập lên mặt tuyết dày đặc, nghe như tiếng tim đang mỏi.

“Phía sau có người.”

Cố Quân Hành nói khẽ, không quay đầu.

Thần Thy mở mắt, giọng trầm bình tĩnh:

“Bao nhiêu?”

“Không ít. Có lẽ là quân của hoàng triều.”

“Vẫn còn người trung thành với hắn sao?”

“Không,” – Cố Quân Hành đáp, – “chỉ là họ sợ.”

Trước khi hoàng cung sụp, một mảnh tấu thư chưa kịp đốt được người của Cẩm Y vệ giữ lại.

Trong thư, có tên “Thần Thy”.

Có người nói — chính cậu đã viết thư cầu cứu Bắc quân, mở đường cho phản loạn.

Tin ấy truyền đi, nhanh hơn lửa, tàn nhẫn hơn gió.

Kẻ bị gọi là thiên tử phản đồ, lại bị xem là ngọn nguồn khiến Cố Quân Hành tạo phản.

Thần Thy biết.

Nhưng cậu không giải thích.

Chiều hôm đó, họ dừng chân trong một thung lũng tuyết.

Ngựa đã kiệt sức, hai người dựng tạm lều dưới sườn núi.

Cố Quân Hành nhóm lửa, Thần Thy ngồi lặng, ánh mắt hướng về xa xăm — nơi rừng trắng nối với trời.

“Nếu như…” – cậu khẽ nói, – “ta thực sự là người đã khiến ngươi phản, ngươi sẽ gϊếŧ ta chứ?”

Cố Quân Hành dừng tay, nhìn sang.

“Ngươi biết ta sẽ không.”

“Nhưng nếu ta phản ngươi?”

Hắn đứng dậy, bước tới, bóng in dài trên tuyết.

Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, hơi thở hòa vào nhau.

“Ngươi không có nơi nào để đi nữa, Thy.” – giọng hắn khàn khàn, – “Không có ta, ngươi chẳng còn gì.”

Thần Thy ngẩng lên, ánh nhìn bình lặng đến lạnh lẽo.

“Thế còn ngươi? Ngoài ta, ngươi còn lại gì?”

Một khoảng im lặng rất dài.

Rồi Cố Quân Hành nói chậm, giọng như rút ra từ vực sâu:

“Còn nợ. Còn máu.”

Đêm.

Tuyết ngừng rơi, trời đen đặc.

Thần Thy nằm nghe tiếng gió gào qua khe núi.

Cố Quân Hành không ngủ, hắn ngồi tựa cửa lều, tay siết thanh kiếm.

Bất chợt, từ ngoài rừng vang lên tiếng huýt dài.

Một tín hiệu.

Cố Quân Hành bật dậy, mắt lóe sáng.

“Chúng tìm đến rồi.”

Thần Thy chậm rãi đứng lên, khoác áo.

Ánh lửa hắt lên mặt cậu, khiến sắc da càng thêm tái.

“Ngươi không cần gϊếŧ thêm người nữa.”

“Ta phải bảo vệ ngươi.”

“Hay là bảo vệ thứ ngươi nghĩ là ‘của ngươi’?”

Cố Quân Hành khựng lại.

Hơi thở hắn nặng hơn, bàn tay cầm kiếm siết lại.

“Ngươi đang nghi ta?”

“Ta chỉ đang hỏi — ai đã gửi thư đến biên trấn trước khi kinh thành sụp?”

“...”

Một cơn gió lạnh quét qua.

Thần Thy nhìn hắn, ánh mắt cậu bình thản nhưng từng chữ cất lên như dao cắt:

“Là ngươi, đúng không?”

Cố Quân Hành không trả lời.

Chỉ một thoáng, đôi mắt hắn thoáng rung.

Tuyết bên ngoài bay vào, rơi giữa khoảng không giữa hai người, tan chảy tức khắc.

“Ta phải có cớ.” – hắn khẽ nói, – “Nếu không, ta không thể kéo quân.”

“Nên ngươi lấy tên ta.”

“Thần Thy, ngươi phải hiểu—”

“Không cần.” – giọng cậu đột nhiên dứt khoát, – “Ta hiểu rồi.”

Thần Thy xoay người định bước ra khỏi lều, nhưng Cố Quân Hành túm lấy cổ tay cậu, kéo ngược lại.

Một cú giật mạnh khiến cả hai ngã xuống tuyết.

Hơi thở nóng lạnh xen lẫn, mắt chạm mắt.

Giữa gió rét, mồ hôi và tuyết hòa làm một.

“Buông ra.”

“Không.”

“Ngươi phản ta.”

“Ngươi cũng phản ta.”

Cả hai đều thở dốc, tay nắm chặt đến bật máu.

Trong khoảnh khắc, dường như tình yêu, thù hận, và sự điên loạn hòa thành một thứ duy nhất — ràng buộc.

Cố Quân Hành cuối cùng buông tay, giọng khàn như gãy:

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Về nơi mà ta chưa từng được quyền rời đi.”

Cậu đứng dậy, phủi tuyết trên áo, rồi bước ra.

Cố Quân Hành ngồi lại, nhìn theo bóng lưng trắng biến mất giữa rừng,

trong lòng chỉ còn lại một khoảng trống vô tận —

và tiếng gió, giống như tiếng người cười trong tuyệt vọng.