Buổi chầu sáng hôm ấy, mưa vẫn chưa dứt.
Nước mưa thấm vào tấm long bào của Hoàng đế, khiến từng động tác phẩy tay cũng nặng nề như mang theo hàng vạn tội lỗi.
Sứ thần từ biên trấn quỳ giữa đại điện, giọng khản đặc:
“Binh Bắc đã vượt sông Trì. Cố Quân Hành không nghe lệnh triều đình, đại phá ba doanh cấm vệ, chiếm cửa Tây. Chưa tới ba ngày sẽ đến kinh!”
Cả điện xôn xao.
Những kẻ từng cúi đầu trước cái tên ấy giờ run như cành khô trước gió, trong mắt như thấy cả con đường tăm tối không điểm kết thúc.
Một viên đại thần rụng rời kêu lên, khản đặc và oán than:
“Hắn phản rồi! Hắn định làm nghịch tặc!”
Hoàng đế ném mạnh cuộn sớ xuống, quát:
“Câm miệng! Chưa có chứng cứ, ai dám nói bừa, tru di!”
Nhưng chính ông ta, đôi tay cũng run rẩy không thể kiềm chế.
Bởi ông ta biết rõ,
Cố Quân Hành không phải kẻ nói suông — một khi đã xuất binh, là chỉ có hoặc thắng, hoặc chết.
Kẻ đứng sau cùng hàng tướng lĩnh, Lục Viễn, lặng lẽ chắp tay.
“Bệ hạ, nếu thật là hắn, người đầu tiên hắn muốn gϊếŧ… có lẽ là Đông cung Thần Thy điện hạ.”
Cả điện bỗng im như tờ.
Hoàng đế liếc nhìn hắn ta, ánh mắt lóe lạnh, rồi khẽ nói:
“Vậy giữ y lại. Nếu cần, giao nộp để đổi lấy hòa.”
Một lời, như phán quyết.
Ngoài điện, trời đổ cơn mưa thứ chín trong mười ngày.
Từng giọt nặng nề rơi xuống cột đồng, kêu “leng keng” như tiếng đếm ngược cho một kinh thành sắp bị nuốt chửng.
Trong Đông Các, Thần Thy ngồi giữa đống bản đồ và thư quân.
Tin tức đổ về từng giờ:
– Cố Quân Hành đánh tan Kỳ vệ quân.
– Phủ Thừa tướng treo cờ trắng.
– Ba mươi sáu doanh ngũ tan rã, không ai dám chống.
Mỗi hàng chữ là một nhát dao đâm vào lòng kinh thành — cũng là vào trái tim Thần Thy.
Cậu khẽ cười, tiếng cười nhạt đến đau đớn:
“Ngươi thật sự đến.”
Bên ngoài, gió thổi tung rèm, mang theo đó là hơi nước ẩm ướt thấm nhuần trong dòng không khí lưu chuyển.
Một tên thân tín bên cạnh hoàng đế bước vào, cung kính quỳ rạp thưa:
“Điện hạ, quân Bắc sắp vào cổng Tây. Hoàng thượng đã hạ chỉ — đưa người tới ngục Thiên Lao để "bảo vệ".”
Thần Thy nhắm mắt, nhẹ thở ra một hơi không rõ.
“Bảo vệ…” – cậu lặp lại, giọng mang vẻ châm biếm, “Tốt. Dẫn đường đi.”
Thần Thy cất bước nối gót theo vị thân tín, tà áo cậu khẽ lướt qua bậc cửa.
Cánh cửa Đông Cung đóng lại.
Phía sau tiếng gió, là tiếng chuông báo động vang vọng khắp kinh thành phồn hoa này.