Trên ải Bắc, gió thổi dữ dội đến mức xé toạc cả bầu trời.
Tuyết phủ trắng từng dãy doanh trại, cờ đen mang hình rồng cụt đuôi bay phần phật trong gió lạnh.
Cố Quân Hành đứng trước bản đồ bày trên bàn đá, tay đặt lên vùng biên giới đỏ máu.
Một vệt máu khô kéo dài từ cổ tay hắn xuống mép giấy — thứ duy nhất mang chút sắc ấm giữa băng giá.
“Báo!”
Một tướng quân quỳ xuống, giọng dồn dập:
“Tin từ kinh thành — Khiết Thần Tử Thần Thy bị giam lỏng trong Đông Các, nghi thông địch!”
Không khí đông cứng.
Ngọn lửa trong lò cháy bập bùng, phản chiếu ánh đỏ lên đôi mắt lạnh của hắn.
Cố Quân Hành nhắm mắt.
Chỉ một thoáng, hắn thấy lại đêm cung cháy — hơi khói, ánh lửa, và khuôn mặt cậu hiện lên trong ánh tro.
Giọng cậu khi ấy như dao cứa:
“Nếu muốn ta sống, hãy để ta ở lại.”
Hắn đã tin.
Tin rằng chỉ cần rút đi, cậu sẽ an toàn.
Nhưng giờ, người bị nhốt lại chính là Thần Thy — và kẻ phản triều, lại là hắn.
“Chuẩn bị quân,” hắn nói.
“Chủ soái, người muốn... phản công ư?”
“Không. Ta chỉ muốn đòi lại thứ của ta.”
Buổi tối, trại gió rít dữ dội.
Cố Quân Hành ngồi một mình trong lều, trước mặt là phong thư bị rách một góc.
Thư từ kinh thành, không có ấn triều, chỉ có một dòng chữ nhỏ bằng chu sa:
“Kẻ tạo phản không phải hắn, mà là ta.”
Hắn nhận ra nét chữ ngay lập tức.
Lạnh, kiêu, mà đầy thách thức — như cái cách Thần Thy từng nhìn hắn trước khi cười nhạt.
Hắn cười khàn.
“Ngươi luôn giỏi hơn ta tưởng.”
Ngón tay hắn miết lên dòng chữ, rồi siết lại đến khi giấy nát.
Bên ngoài, tiếng gió thét gào, va vào mái lều như vạn linh hồn bị chôn vùi.
Một tướng quân khác — Triệu Mục — bước vào, ánh mắt lo lắng:
“Chủ soái, triều đình đang gửi chiếu triệu, nếu ngài không về triều nhận lệnh, họ sẽ lấy cớ khép tội phản nghịch.”
Cố Quân Hành ngẩng lên, giọng bình thản như thể đang nói về thời tiết:
“Chiếu triệu sao? Vậy là họ đã bắt đầu sợ.”
“Nhưng nếu đi, họ sẽ giam ngài...”
“Thì ta đi.”
Hắn đứng dậy, khoác áo choàng, ánh mắt nhìn về hướng Nam — nơi kinh thành ẩn trong màn tuyết xa xăm.
“Nếu ngươi ở trong l*иg, ta sẽ bước vào đó cùng ngươi.”
Triệu Mục nhìn hắn, đôi môi run run, định nói gì lại thôi.
Người này — tướng lĩnh từng khiến toàn quân Bắc giới khϊếp sợ — giờ chỉ vì một người mà sẵn sàng tự bước vào bẫy.
“Chủ soái...”
“Đừng khuyên.”
Cố Quân Hành cắt lời, “Ngươi từng thấy Thần Thy chưa?”
Triệu Mục khẽ cúi đầu.
“Thần Thy... dịu dàng như tuyết, nhưng trong mắt lại là lưỡi dao.”
Cố Quân Hành mỉm cười, nhẹ mà tàn:
“Ừ. Dao ấy là của ta.”
Đêm đó, hắn không ngủ.
Trước khi trời sáng, hắn cưỡi ngựa ra ngoài doanh, đứng trên đồi cao nhìn xuống hàng vạn quân đang chờ lệnh.
Gió tuyết tạt ngang, cuốn tung tấm áo đen của hắn.
Hắn giơ tay, ra hiệu.
Toàn quân đồng loạt quỳ xuống, thanh âm “Phụng lệnh tướng quân!” vang vọng giữa núi tuyết.
“Ngày mai,” hắn nói, giọng như thép mài, “ta sẽ về kinh.
Nếu ta chết, lửa này các ngươi phải đốt lên, cho đến khi cả triều đình chỉ còn tro.”
Một luồng gió mạnh thổi qua, cờ đen tung bay.
Cố Quân Hành siết chặt dây cương, mắt lạnh như băng:
“Thần Thy,
Ngươi nói ngươi sẽ ở lại.
Vậy ta về — để xem ai trong chúng ta thật sự sẽ bị thiêu lần này.”
Trời dần sáng.
Giữa cơn bão tuyết, bóng một kỵ binh đơn độc phi về phía Nam.
Dưới móng ngựa, tuyết tung trắng xóa, tựa như vạn linh hồn đang trỗi dậy cùng hắn.