Quyển 2 - Chương 3

Ba ngày sau.

Gió Bắc Trấn thổi hun hút, cát lạnh hòa trong tuyết trắng, phủ lên những tường thành sụp đổ.

Từng cánh buồm đen của quân Bắc Trấn in bóng dưới hoàng hôn mờ xám — nơi từng là biên ải, giờ thành mộ địa.

Thần Thy ngồi bên trong căn trại tạm, ngọn đèn dầu chập chờn.

Cố Quân Hành đi khỏi từ sáng, nói là “dọn đường”.

Cậu nhìn vết thương trên cổ tay, nghĩ về cái ngày hắn kéo cậu ra khỏi điện Thừa Thiên — giữa lửa đỏ và tiếng hét, dường như thế giới kia đã chết, chỉ còn lại một người mang cậu rời đi.

Nhưng cậu không biết… rốt cuộc hắn cứu cậu vì điều gì.

Cánh cửa gỗ mở ra, gió lạnh ào vào.

Cố Quân Hành bước vào, áo choàng đẫm tuyết, trên tay là một túi da phong ấn bằng triện đỏ.

“Tin mật từ kinh thành.”

Cậu ngẩng đầu.

“Ngươi vẫn còn người trong triều?”

“Không, chỉ còn gián điệp của ta. Chúng đang chết dần.”

Hắn ném túi da xuống bàn, lạnh lùng:

“Triều đình đã lập tội danh phản nghịch cho cả doanh Bắc Trấn. Mười hai tộc bị xử chém. Người của Sở gia cũng nằm trong danh sách.”

Thần Thy khựng lại.

Sở gia — nhà nuôi dưỡng cậu mười bảy năm, nơi từng gọi cậu là “thần tử của triều Cẩm Vân.”

“Không thể nào… Sở gia không liên quan đến ngươi.”

“Không liên quan?” — Hắn cười nhạt, rút con dao găm trên bàn, cắm mạnh xuống. — “Năm xưa, khi ta khởi binh ở Bắc Mạc, kẻ cung cấp chiến lược đầu tiên là Sở gia. Còn người đứng giữa chuyển thư mật...”

Hắn ngẩng lên, ánh mắt như thép nung đỏ.

“… chính là em.”

Thần Thy lùi lại, mặt cậu tái nhợt.

“Ta chưa từng…”

“Em không nhớ, phải không?” — Giọng hắn trầm xuống, vừa buồn vừa giận, vừa tuyệt vọng. — “Ba năm trước, có một bức thư được gửi từ phủ Thượng thư đến trại Bắc Trấn, khuyên ta lập phản để ‘giải cứu Khiết Thần Tử bị giam lỏng trong cung’. Dấu triện trên thư — là ấn của em.”

Thần Thy ngẩn người.

Trí nhớ cậu như bị bóc tung, những khoảng trắng trong đầu quay cuồng.

Cậu nhớ có một đêm, mình từng bị bắt uống một loại rượu cung đình, rồi sáng hôm sau, mọi chuyện biến mất.

“Không thể… ta không hề biết chuyện đó.”

Cố Quân Hành không đáp, chỉ nhìn cậu thật lâu.

Trong đôi mắt đó, không còn sự hung tàn, mà là thứ gì đó lẫn lộn giữa khao khát và hoang tàn.

“Ta tin em.”

Thần Thy sững người.

“Tin? Sau tất cả những gì ngươi đã làm?”

“Vì ta biết, nếu em thật sự muốn hại ta, em đã không chôn sống mình cùng ta đêm ấy.”

Hắn ngồi xuống đối diện, đặt thanh kiếm bên cạnh, giọng khẽ:

“Em bị triều đình dùng như con cờ. Ta thì gϊếŧ cả bàn cờ. Cả hai đều là tội nhân của cùng một ván.”

Thần Thy nhìn ngọn lửa yếu dần, ánh sáng nhảy múa trên gương mặt hắn — đầy sẹo, đầy vết thương, nhưng vẫn kiêu ngạo.

“Nếu triều đình phát lệnh truy sát ngươi, ngươi định làm gì?”

“Phản công.”

Cậu bật cười nhạt:

“Một mình ngươi chống lại cả đế quốc?”

“Không phải một mình.” — Hắn nhìn sâu vào mắt cậu. — “Ta có em.”

Không khí lặng đi.

Ngoài kia, gió gào như thú, tuyết cuộn lên thành lốc trắng xóa.

Thần Thy chậm rãi đứng dậy, bước đến gần, giọng trầm xuống:

“Ngươi muốn ta trở thành kẻ tội đồ cùng ngươi?”

“Em vốn đã là tội đồ rồi.”

Một giọt nến rơi xuống, lửa nháy lên rồi tắt.

Trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở của hai người, và nhịp tim đập dồn dập như cùng nhịp với bão tuyết ngoài kia.

Cố Quân Hành vươn tay, chạm nhẹ vào cổ cậu, ngón tay lạnh ngắt.

“Từ nay, Bắc Trấn là thiên hạ của ta. Nếu thiên hạ không dung, ta sẽ tạo một thiên hạ khác — chỉ để em đứng giữa.”

Thần Thy muốn gạt đi, nhưng trong phút chốc, bàn tay kia đã siết lại, mạnh mẽ, tuyệt vọng như kẻ chìm xuống vực vẫn cố níu lấy ánh sáng.

Ngoài kia, tiếng tù và lại vang lên — triều đình đã đến.

Hắn thả tay, đứng dậy, khoác giáp.

“Ở yên trong trại. Đêm nay, nếu ta không về…”

“Ngươi sẽ chết,” — Thần Thy lạnh giọng, — “và ta sẽ bị treo đầu trên cổng thành.”

Cố Quân Hành cười, nụ cười cuối cùng trước khi quay lưng đi:

“Vậy ta càng có lý do để sống.”

Cánh cửa mở ra, bão tuyết tràn vào, nuốt lấy dáng người đang bước đi.

Thần Thy nhìn theo, lòng bàn tay siết chặt vạt áo, cảm giác giữa hận và thương cuộn lại như sóng.

Cậu không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu cầu cho hắn sống sót —

Không phải vì triều đình,

mà vì cậu chưa sẵn sàng mất hắn.