Trên đường quan ngoại, tuyết rơi dày như tro tàn của kinh thành.
Đoàn quân truy đuổi của triều đình vẫn chưa ngừng, tiếng vó ngựa xa dần, rồi lại vọng gần.
Trong khe núi lạnh, giữa đống đá vụn và tuyết tan, Thần Thy tỉnh dậy.
Cậu không biết mình đã ngất bao lâu.
Chỉ cảm nhận được hơi lạnh buốt từ mặt đất, cùng hương sắt gỉ vương trong không khí.
Một cánh tay rắn chắc đặt ngang ngực cậu, ngăn cậu cử động.
Cố Quân Hành ngồi cạnh, áo giáp loang máu, mắt khép hờ, nhưng tay vẫn đặt lên chuôi kiếm — như một con dã thú dù trọng thương vẫn cảnh giác từng hơi thở.
Ánh sáng mờ của đuốc chiếu lên gò má hắn.
Vẻ đẹp của người từng thống lĩnh mười vạn quân, nay pha lẫn cuồng loạn và điềm tĩnh chết người.
Thần Thy siết lấy áo mình, giọng khàn khàn:
“Ngươi… còn chưa chết?”
Cố Quân Hành mở mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi dao.
“Em mong ta chết đến thế à?”
“Nếu ngươi sống, triều đình sẽ tru ta trước.”
Hắn bật cười, một tràng cười khan đến đau đớn.
“Em vẫn như trước, chỉ biết nói theo quy tắc của thiên hạ.”
“Nhưng thiên hạ này…” – hắn nghiêng người, cúi xuống sát mặt cậu, – “… là ta đánh được, chứ không phải của chúng nó.”
Thần Thy đẩy hắn ra, nhưng không đủ sức.
Cả người cậu yếu đến mức chỉ cần một hơi gió mạnh cũng ngã.
Hắn khẽ thở dài, vươn tay lau vệt máu khô trên khóe môi cậu, giọng trầm hẳn:
“Vết thương này do ta gây ra. Em cứ hận đi.”
Thần Thy im lặng.
Cậu nhớ rõ — ba năm trước, chính Cố Quân Hành từng quỳ dưới điện Cẩm Hoa, thề sẽ bảo vệ cậu, khi đó chỉ là một người hiền lương trong nghi lễ tế thần.
Nhưng rồi triều đình biến cậu thành công cụ chính trị, còn hắn — biến thành quái vật.
“Ngươi có biết,” — Thần Thy thì thào, — “ngày ngươi khởi loạn, có bao nhiêu người chết trong đêm đó không?”
Hắn cười nhẹ.
"Ta biết. Cả thiên hạ chết cũng chẳng đáng gì, nếu có thể đổi lấy em sống sót.”
Một câu nói khiến Thần Thy rùng mình.
Trong ánh nhìn hắn, không có điên loạn — mà là sự điềm nhiên đến đáng sợ.
Như thể mạng người chỉ là quân cờ.
Ngoài kia, tuyết rơi nặng hạt hơn.
Ngọn đuốc sắp tàn.
Cố Quân Hành đứng dậy, kéo áo choàng phủ lên người cậu:
“Chúng ta phải đi. Bắc Trấn còn cách đây ba ngày đường.”
“Ngươi định dẫn ta đi đâu?”
“Về nhà.”
Cậu bật cười nhạt.
“Nhà của ngươi là doanh trại máu. Còn ta… chẳng thuộc về đâu cả.”
Hắn dừng bước, quay đầu lại.
Ánh mắt hắn ánh lên như lửa, vừa lạnh vừa rực rỡ.
“Nếu em không thuộc về đâu — thì thuộc về ta.”
Giọng hắn như lời nguyền.
Thần Thy ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt đó, phản chiếu ánh lửa của đuốc cuối cùng.
Cậu không biết đó là ánh sáng hay bóng tối nữa.
Khi hai người tiếp tục đi trong gió tuyết, phía xa vọng lại tiếng tù và.
Triều đình đã phát lệnh truy sát.
Bên dưới cơn bão trắng, bóng dáng hai người đổ dài trên tuyết — một người bước chậm, một người lê theo, mỗi bước đều là máu, nhưng không ai dừng lại.
Thần Thy lặng lẽ nhìn lưng hắn, giọng cậu khẽ đến mức gần tan trong gió:
“Cố Quân Hành… nếu có kiếp sau, ta không muốn gặp ngươi nữa.”
Cố Quân Hành không quay lại, chỉ đáp, giọng khàn và lạnh:
“Không có kiếp sau. Cả hai ta đều mang tội với trời, chỉ có một đời này.”
Tối đó, khi tuyết ngừng rơi, Cố Quân Hành dựng trại tạm trong rừng.
Hắn ngồi một mình, lau kiếm, ánh trăng phản chiếu lên lưỡi thép lạnh lẽo.
Phía xa, Thần Thy nằm tựa vào tảng đá, mơ hồ giữa giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê.
Giữa hai người là ánh lửa yếu ớt — một ranh giới mong manh giữa thù hận và thứ gì đó sâu hơn, mơ hồ hơn.
Trong cơn gió đêm, Cố Quân Hành khẽ nói, như đang thú nhận với chính mình:
“Nếu ta là tội nhân của trời, thì em là tội nghiệp của ta.”
Lời ấy tan vào tiếng gió, không ai nghe thấy.
Chỉ có ngọn lửa nhấp nháy, phản chiếu hai bóng người —
Một đang ngủ, một đang canh giữ, cả hai đều không biết rằng, con đường phía trước… chỉ còn toàn máu và định mệnh.