Trống tang vang ba hồi, tiếng chuông ngọc vỡ vụn trong cơn gió lạnh.
Trên đài Thừa Thiên, ngọn lửa tế bốc cao đến nửa trời, chiếu lên khuôn mặt đầy tro của vạn dân đang quỳ rạp bên dưới.
Cả kinh thành, đêm đó, đều phải chứng kiến nghi lễ chuộc tội của Cố Quân Hành — tướng quân Bắc Trấn phản nghịch.
Thần Thy quỳ giữa điện, áo trắng như tuyết, tóc buộc cao, trâm ngọc bị gió hất lắc lư.
Dưới lớp áo mỏng là vết roi tím bầm chưa kịp lành, nhưng trên môi cậu vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt mà triều đình yêu cầu — nụ cười của “Khiết Thần Tử”, người được xưng là biểu tượng tinh khiết của đế quốc Cẩm Vân.
Mọi người gọi cậu là thần.
Nhưng cậu biết rõ hơn ai hết — mình chỉ là vật tế.
Trên ngai cao, Hoàng Đế già nua ngồi thẳng, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn xuống:
“Khiết Thần Tử Thần Thy, phụng chỉ, dâng rượu tẩy tội cho phản tặc Cố Quân Hành.”
Cả điện đồng loạt cúi đầu, chỉ có cậu đứng dậy, từng bước tiến tới, mỗi bước giẫm trên nền đá lạnh, hòa cùng tiếng xích sắt kéo lê.
Cố Quân Hành bị trói gông, quỳ giữa điện, giáp rách tơi tả, hai tay đẫm máu.
Ánh đuốc phản chiếu trong đôi mắt hắn — thứ ánh nhìn từng khiến cậu khϊếp sợ… và cũng từng khiến cậu nguyện tin.
Thần Thy nâng chén rượu, đầu ngón tay run nhẹ.
“Thần Thy, kính dâng… rượu giải tội.”
Hắn ngẩng đầu.
Khóe môi cong lên, ánh cười ngông cuồng, như thể kẻ sắp chết lại đang thưởng thức trò hề của thiên hạ.
“Rượu giải tội?”
“Thần Thy, người nên uống là em.”
Cả triều đình chết lặng.
Không ai dám thở mạnh — chỉ còn tiếng rượu rơi xuống nền đá, hòa cùng mùi máu tanh.
Thần Thy ngẩng lên, đối diện hắn.
Ánh mắt cậu không hề sợ hãi, chỉ lạnh lẽo và tàn nhẫn như gương vỡ.
“Ngươi phản nghịch, tội đáng muôn chết. Ta chỉ phụng mệnh.”
“Phụng mệnh?” — hắn bật cười khàn, tiếng cười trầm đυ.c như tiếng kim loại va chạm. — “Thế khi ta quỳ gối trước điện Cẩm Hoa, cầu xin cho em một con đường sống, em cũng gọi là phụng mệnh sao?”
Cả người Thần Thy khựng lại.
Một giây thôi, rồi cậu lại cúi đầu.
“Cố đại nhân, xin tự trọng.”
Nhưng hắn đột ngột đứng bật dậy.
Xích sắt trên tay vỡ tung, máu văng ra, tiếng sấm ngoài trời rền vang.
Trong nháy mắt, ngọn đuốc đổ nhào, lửa bốc lên dữ dội.
Tiếng gươm rút vang khắp điện.
Cố Quân Hành cười, nụ cười như dã thú trốn khỏi cũi:
“Nếu trời định ta là tội nhân — thì ta cùng em nghịch thiên một lần.”
Hắn bước thẳng tới, một tay kéo Thần Thy vào lòng, một tay vung kiếm chém gãy cột đèn bên cạnh.
Ngọc trụ đổ sập, mái điện rạn nứt.
Bá quan triều thần hét lớn, quân thị vệ xông vào, nhưng trước khi kịp tiếp cận, hắn đã bế cậu lên, lao ra giữa mưa đêm.
Ngoài điện Thừa Thiên là biển người đang quỳ, là hàng ngàn đuốc lửa cháy rừng rực.
Mọi ánh nhìn đều hướng về hắn — phản tặc mang theo “thần tử” bỏ trốn.
Gió tạt mạnh.
Thần Thy rướn người nhìn lại, thấy ngọn đuốc nơi điện vừa sụp đổ, khói đen cuộn lên như con thú khổng lồ đang há miệng nuốt trời.
Hắn ghé sát tai cậu, giọng khàn khàn như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ:
“Em từng nói muốn sống, ta giữ lời.”
Cậu thì thào, trong cơn mưa loạn:
“Ngươi không nên quay lại… Hoàng thất sẽ tru di tam tộc.”
Hắn cúi xuống, môi chạm vào tai cậu, giọng thấp và khẽ như thề nguyền:
“Không sao. Nếu là vì em, ta cam tâm tru thiên hạ.”
Mưa như roi quất, gió như đao thổi.
Hai người biến mất trong cơn hỗn loạn, để lại một triều đình chìm trong máu.
Đêm ấy, lịch sử gọi là — Lễ máu Thừa Thiên.
Cũng là đêm bắt đầu mọi tội lỗi, mọi si cuồng, mọi chuỗi nhân quả giữa Thần Thy và Cố Quân Hành.