Mưa lại rơi, như thể thế giới chưa từng thôi khóc.
Thành phố sau cơn hỗn loạn dường như bị tước đi mọi âm thanh — chỉ còn tiếng mưa đập vào mái tôn, tiếng gió quất qua những tòa nhà đổ nát, và tiếng bước chân của kẻ lang thang trong đêm.
Mạc Hinh Dương mở mắt, ánh sáng nhạt xuyên qua rèm cửa cũ kỹ.
Anh không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ nhớ khi tỉnh dậy, Thần Thy không còn ở đó
. Trên bàn gỗ cũ có một tờ giấy ướt mưa và chiếc nhẫn gãy làm đôi.
“Đừng tìm tôi nữa. Tôi đã được tự do.Còn anh… hãy sống cho mình.”Anh nhìn dòng chữ run rẩy ấy, như thể từng chữ đang khắc vào tim.
Tự do ư?
Anh bật cười, một tiếng cười nghẹn đắng. Người đã bị anh giữ trong tay bao lâu, cuối cùng lại là kẻ dạy anh cách buông tay.
Ngoài kia, tin tức ngập tràn: Mạc thị sụp đổ, Sở gia bị điều tra, mọi thứ tan thành mây khói.
Người đời chửi rủa anh, gọi anh là kẻ hủy diệt hai gia tộc, là con thú đội lốt người. Nhưng Mạc Hinh Dương chẳng buồn phản bác.
Anh chỉ hỏi đi hỏi lại một điều:
“Cậu ấy… còn sống không?”
Không ai trả lời. Chỉ có gió lạnh và tiếng mưa quất vào ô kính, như đáp lại sự trống rỗng trong lòng anh.
Cách đó hàng trăm cây số, Thần Thy đứng trước gương trong căn phòng nhỏ nhìn ra biển.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng cũ, tóc dài hơn một chút, gương mặt gầy đi, nhưng ánh mắt bình yên đến lạ.
Trên cổ tay cậu, sợi chỉ đỏ đã được cắt đứt
.Cậu cầm kéo, nhẹ nhàng thả sợi chỉ vào ngọn nến nhỏ trước mặt.
Sợi chỉ cháy nhanh, ánh lửa hắt lên mắt cậu một màu cam ấm áp.
“Tôi từng muốn thay đổi thế giới.
Giờ chỉ mong thế giới quên tôi đi.”
Cậu mỉm cười, nụ cười nhạt như sương sớm.
Nhiều tháng sau.
Cơn mưa cuối mùa đổ xuống, thị trấn ven biển yên ả chìm trong hơi nước trắng đυ.c.
Thần Thy đang đi chợ, tay cầm bó hoa ly, thì khựng lại.
Phía đầu con phố nhỏ, một bóng người đứng im dưới tán dù đen, lặng lẽ nhìn cậu.
Không nhầm được.
Mạc Hinh Dương.
Cơn gió biển thổi tung mái tóc, mang theo hương mưa và vị mặn của hồi ức.
Cậu không bỏ chạy.
Anh cũng không tiến lại.
Chỉ là hai người đứng nhìn nhau, giữa mưa.
“Anh tìm được rồi,” Thần Thy nói, giọng rất nhẹ.
“Vì tôi chưa bao giờ ngừng tìm,” anh đáp, giọng khàn như gió qua khe cửa.
Một giây, hai giây.
Cả thế giới như bị kéo giãn giữa hai ánh mắt.
Không có nước mắt, không có ôm hôn — chỉ có nỗi yên lặng mang hình của tình yêu đã chết đi nhưng vẫn còn hơi thở.
Họ ngồi bên hiên nhà cũ, nhìn mưa rơi như năm nào.
Mạc Hinh Dương nói:
“Nếu tôi không gặp cậu, có lẽ tôi vẫn là kẻ biết sống, nhưng không biết yêu.”
Thần Thy đáp, nụ cười nhạt như sương tan:
“Còn tôi, nếu không gặp anh, có lẽ tôi vẫn còn tin rằng tình yêu không có giá.”
Giữa hai người, cốc trà nguội dần.
Cậu đứng lên trước, ánh mắt không lưu luyến, nhưng cũng không lạnh lẽo.
“Anh hãy sống đi. Đừng giam mình trong bóng tối mà tôi từng ở.”
Anh không níu kéo.
Lần đầu tiên — cũng là lần cuối cùng — anh chọn không làm thế.
Chỉ lặng lẽ rút từ túi áo ra chiếc bật lửa cũ, đặt lên bàn.
Ngọn lửa lóe sáng trong khoảnh khắc, rồi tắt ngấm khi cơn gió lạnh ùa qua.
“Lửa tắt rồi,” anh khẽ nói, “nhưng tro vẫn ấm.”
Một năm sau.
Trên bàn làm việc của Mạc Hinh Dương, có một phong thư không địa chỉ.
Bên trong là một bức ảnh mờ: Thần Thy ngồi bên hiên nhà, mái tóc dài bay trong gió, ánh mắt bình yên như chưa từng mang theo dĩ vãng.
Không có lời nhắn, chỉ có một dấu chấm đỏ nhỏ ở góc ảnh.
Anh nhìn thật lâu, rồi cười.
Không còn điên, không còn tuyệt vọng — chỉ còn lại thứ ấm áp rất nhẹ, rất thật.
“Nếu có kiếp sau,” anh thì thầm, “tôi sẽ đi chậm hơn một bước… để không làm cậu đau.”
Mưa rơi bên ngoài khung cửa, hòa cùng tiếng bật lửa anh vừa khởi lên lần nữa — một ngọn lửa nhỏ, run rẩy nhưng sáng.
Thế giới vẫn xám, nhưng trong ánh lửa ấy, người ta thấy được chút gì đó chưa bao giờ tắt.