Quyển 1 - Chương 18

Một tuần sau vụ cháy, tin tức về “tai nạn trên đỉnh đồi” xuất hiện trên trang nhất.

“Mạc Hinh Dương mất tích, nghi đã chết.”

Một dòng tiêu đề ngắn ngủn, nhưng đủ khiến giới tài chính rung chuyển.

Thần Thy ngồi trong căn hộ tạm ở khu phía nam thành phố, đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, đến mức mực in dường như nhòe đi.

Không nước mắt, không nỗi đau.

Chỉ có im lặng — thứ im lặng nặng nề hơn mọi tiếng khóc.

Trên bàn, chiếc nhẫn bạc nằm trong ly thủy tinh, ánh sáng mờ mờ phản chiếu trên mặt nước như con mắt chết nhìn ngược lại cậu.

“Mạc Hinh Dương…” – Cậu khẽ nói, giọng lạnh – “Nếu anh còn sống, tôi sẽ tự tay bóp chết anh. Còn nếu anh chết thật rồi… tôi sẽ khiến tất cả những người đã đẩy anh đến bước đó phải chôn cùng.”

Câu nói vang lên, nhẹ như hơi thở, nhưng đủ để căn phòng nhỏ lạnh đi một độ.

Thần Thy bắt đầu hành động.

Cậu không còn là “thiếu gia thật bị tráo đổi”, không còn là “pháo hôi bị vứt bỏ” — mà là một kẻ mang theo ký ức xuyên sách, hiểu từng kẽ nứt của thế giới này.

Cậu lần theo những manh mối Mạc Hinh Dương để lại:

Một dãy số tài khoản, vài tập hồ sơ về cổ phần Mạc thị, và một đoạn ghi âm giọng người phụ nữ:

“Hinh Dương, con quá mềm lòng. Thế giới này không dành cho kẻ do dự.”

Giọng của Mạc phu nhân.

Thần Thy bật cười, nụ cười không có cảm xúc.

“Vậy để tôi dạy bà ta thế nào là kẻ không do dự.”

Buổi chiều hôm đó, cậu đến khu biệt thự nhà Mạc.

Không ai ngăn cản, bởi họ không nhận ra cậu — Thần Thy giờ đã khác: ánh mắt trầm sâu, khí chất sắc lạnh, không còn chút yếu ớt nào của thiếu niên năm ấy.

Khi cửa lớn mở ra, Mạc phu nhân ngẩng đầu.

Bà vẫn như trước — thanh nhã, quý phái, và tàn nhẫn.

“Thần thiếu, thật ngạc nhiên. Tôi tưởng cậu đã rời thành phố.”

“Tôi có việc cần làm.” – Cậu đáp – “Và người tôi cần gặp, chính là bà.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, như hai con dao lướt qua.

“Vì Hinh Dương?” – Bà hỏi khẽ, giọng không chút cảm xúc.

“Vì chính tôi.” – Thần Thy nói – “Vì người bà gϊếŧ.”

Mạc phu nhân khẽ cười.

“Nếu cậu đến để trách móc, tôi không rảnh.”

“Không, tôi đến để trả lại món quà bà tặng.”

Cậu đặt lên bàn một phong bì — bên trong là đoạn video từ chiếc camera an ninh đêm cháy đồi.

Hình ảnh mờ, nhưng rõ ràng bóng người đàn ông bước ra khỏi ngọn lửa.

“Ông ta là người của bà. Bà dựng hiện trường giả, tung tin Mạc Hinh Dương chết — để thâu tóm quyền lực trong tập đoàn. Nhưng tiếc là, bà tính sai.”

Mạc phu nhân không hề biến sắc.

“Cậu muốn gì?”

“Sự thật.”

“Và nếu tôi không cho?”

Thần Thy cúi người, cười rất khẽ:

“Vậy thì tôi sẽ khiến Mạc thị không còn đủ sức mà chôn anh ta.”

Bà khựng lại.

Giây lát ấy, Thần Thy thấy trong đôi mắt người đàn bà quyền lực ấy — thoáng qua một nét sợ hãi.

“Cậu không hiểu, Hinh Dương không còn là đứa trẻ tôi có thể kiểm soát.”

“Tôi biết. Và chính vì vậy, bà mới sợ.”

Cậu quay người, rời khỏi phòng, để lại mùi khói thuốc phảng phất và tiếng đồng hồ tích tắc như đếm ngược.

Đêm đó, Thần Thy trở lại căn hộ, mở laptop, dùng tài khoản ẩn danh tung ra bản sao video.

Internet nổ tung trong vòng một giờ.

Hashtag #MạcThịÂmMưu leo lên đầu bảng.

Cổ phiếu lao dốc.

Mạc gia rối loạn.

Trong khi đó, một tin nhắn nặc danh gửi đến hộp thư của cậu:

[Nếu cậu muốn gặp tôi – nhà kho phía nam, 0h.]

Không ký tên.

Nhưng chỉ một người từng nói với cậu đúng kiểu ngắn gọn ấy.

Mạc Hinh Dương.

0h.

Kho chứa hàng cũ, lạnh và ẩm, chỉ có ánh đèn vàng leo lét.

Thần Thy bước vào, tay siết chặt con dao gấp.

Cậu không tin, không hy vọng — chỉ muốn nhìn tận mắt.

Tiếng bước chân vang lên phía sau.

Chậm, trầm, và quen thuộc đến mức tim cậu như ngừng đập.

Khi bóng người xuất hiện dưới ánh sáng, cậu gần như quên cách thở.

Mạc Hinh Dương đứng đó — gầy hơn, gương mặt hốc hác, nhưng đôi mắt vẫn sâu thẳm như vực tối.

“Anh…” – Cậu khàn giọng – “Anh còn sống.”

“Tôi nói rồi. Tôi không trốn nữa.”

Một cơn gió thổi qua, cuốn lớp bụi dưới chân họ, ánh đèn rung nhẹ.

Hai người đứng đối diện, như hai bóng ma soi trong gương — phản chiếu nhau, méo mó, mệt mỏi, và không biết ai đúng ai sai.

“Anh giả chết để làm gì?” – Thần Thy hỏi, giọng nghẹn.

“Để xem, khi tôi biến mất, ai sẽ để lộ bộ mặt thật.”

“Và anh có được thứ anh muốn chưa?”

“Rồi.” – Mạc Hinh Dương nói chậm – “Tôi thấy cậu.”

Khoảnh khắc đó, mọi thứ như ngưng lại.

Không ai nói thêm gì, chỉ có ánh nhìn giao nhau, giữa hai kẻ từng muốn gϊếŧ nhau, giờ chỉ còn một sự thật: cả hai đều đã thay đổi.