Quyển 1 - Chương 17

Tiếng động cơ gầm vang trong đêm như tiếng thú rống giữa núi rừng.

Ánh đèn xe xé toạc màn mưa, chiếu lên khuôn mặt lạnh của Mạc Hinh Dương, và trên bàn tay Thần Thy, con dao gấp ánh lên tia sáng sắc lạnh.

Ba chiếc xe dừng lại.

Cửa mở, những bóng người mặc đồ đen bước ra, súng trong tay phản chiếu ánh đèn.

Không cần nói cũng biết — người của Mạc gia, hoặc tệ hơn, người mà Mạc phu nhân sai đến để “dọn sạch dấu vết”.

Mạc Hinh Dương nhíu mày.

“Mẹ tôi nhanh thật.”

Thần Thy không đáp, chỉ liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cậu không hoảng loạn, mà tĩnh như nước trước bão.

“Anh có bao nhiêu người trung thành còn sót lại?”

“Hai.”

“Ít quá.”

“Cậu quên mất tôi còn chính tôi sao?”

Câu nói đó vang lên, lạnh lẽo, như một lời thề.

Gió quật vào cửa, thổi bật chốt.

Một tiếng “rầm” vang lên, viên đạn đầu tiên xuyên qua khung gỗ, ghim vào tường chỉ cách đầu Thần Thy vài phân.

Cậu lùi lại, kéo Mạc Hinh Dương xuống, cả hai ẩn sau lò sưởi.

Mùi khói, mùi đất, mùi thuốc súng hòa vào nhau.

“Bọn họ muốn gϊếŧ anh hay gϊếŧ tôi?” – Thần Thy hỏi, giọng khô khốc.

“Không khác nhau đâu.” – Mạc Hinh Dương nói, môi cong lên, ánh mắt hằn sâu bóng tối – “Trong mắt họ, cả hai ta đều là sai lầm.”

Một viên đạn khác phá nát khung kính.

Mạc Hinh Dương ném con dao cho Thần Thy, rồi rút khẩu súng ngắn từ hộc bàn.

Không ai nói thêm gì, nhưng cái chạm mắt thoáng qua giữa hai người lại đủ để hiểu: họ sẽ không trốn nữa.

Cuộc đấu súng kéo dài chưa tới năm phút.

Tiếng súng vang vọng trong mưa như nhịp tim giãy giụa của thế giới đang hấp hối.

Một tên ngã xuống ngoài hiên, máu hòa vào nước mưa thành vệt đỏ nhòe.

Mạc Hinh Dương khẽ nhăn mặt, bả vai bị sượt qua, máu thấm ra vải áo trắng.

Thần Thy kéo hắn vào trong, nhấn vai hắn xuống.

“Anh bị thương.”

“Không nặng.”

“Đừng nói dối.”

Giọng cậu khàn, không giận, nhưng chứa thứ gì đó khiến Mạc Hinh Dương thoáng khựng lại — cảm xúc.

Cảm xúc thật.

“Tôi từng nghĩ cậu không biết sợ.”

“Tôi không sợ chết.”

“Thế cậu sợ gì?”

“Sợ không kịp làm xong chuyện mình muốn.”

Câu trả lời ngắn ngủn, lạnh như thép.

Tiếng bước chân lại vang lên ngoài cửa.

Thần Thy nghiêng người, ném một chai rượu đang cháy lửa ra ngoài.

“Ầm!” — ngọn lửa bùng lên, ánh sáng đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt cả hai.

Lửa lan nhanh, mưa không kịp dập.

Ngôi nhà gỗ bốc cháy dữ dội, ánh lửa soi rõ bức tường, nơi hai người đứng sát lưng vào nhau.

“Nếu chúng ta sống sót qua đêm nay, cậu định làm gì?” – Hắn hỏi, giọng khàn đi trong khói.

“Đi tìm Sở Tú.” – Thần Thy đáp dứt khoát – “Cậu ta là nút thắt. Phải tháo.”

“Tháo hay gϊếŧ?”

“Tùy cậu ta.”

Mạc Hinh Dương bật cười khẽ, tiếng cười pha với mùi khói và máu.

“Cậu càng ngày càng giống tôi.”

“Không. Tôi chỉ đang học cách sống sót.”

Cuối cùng, ngọn lửa nuốt lấy nửa căn nhà.

Cả hai lao ra ngoài, mưa hắt vào mặt, rát buốt.

Phía xa, đồi rừng rực sáng, như ngọn đuốc khổng lồ đốt sạch mọi lối quay đầu.

Họ chạy, không biết về đâu, chỉ biết phải rời khỏi ngọn lửa đó.

Mạc Hinh Dương kéo Thần Thy lại khi thấy đèn xe khác rọi tới.

“Đi hướng tây, có đường mòn.”

“Còn anh?”

“Tôi chặn họ.”

“Anh điên à?!”

“Cậu còn chưa quen sao?”

Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ – không phải quyết tâm, mà là buông bỏ.

“Nếu tôi không quay lại, hãy nhớ…”

“Đừng nói.” – Thần Thy cắt lời, giọng nghẹn – “Nếu anh dám chết, tôi sẽ khiến cái tên Mạc Hinh Dương biến mất khỏi thế giới này.”

Cậu nhìn hắn, trong mưa, đôi mắt ấy rực sáng như than đỏ.

Một cái gật đầu, rồi cậu quay lưng bỏ chạy.

Lúc Thần Thy biến mất giữa màn mưa, Mạc Hinh Dương đứng lại, nổ súng vào khoảng không phía sau.

Không phải để gϊếŧ — mà để gọi tất cả bọn truy đuổi về phía mình.

Trong ánh lửa cháy rực phía sau, hắn cười.

Cười như thể cuối cùng, mọi thứ đều rõ ràng:

Không ai là người tốt, chẳng ai vô tội.

Chỉ là, giữa biển dối trá đó, hắn chọn tin một người – Thần Thy.

Sáng hôm sau, đồi trơ lại tro tàn.

Không còn ngôi nhà, không còn vết chân.

Chỉ có một dấu máu loang trên đá, và chiếc nhẫn bạc rơi lại.

Thần Thy tìm thấy nó, vài giờ sau khi quay lại.

Cậu nhặt nhẫn, nắm chặt trong tay, mắt đỏ hoe, nhưng môi vẫn cong lên – nụ cười tàn nhẫn mà đau lòng.

“Anh nói anh không trốn nữa.” – Cậu thì thầm – “Tốt. Vậy tôi sẽ tìm anh.”

Ánh nắng đầu tiên rọi qua lớp khói mù, chiếu lên khuôn mặt cậu.

Giữa tro tàn, đôi mắt Thần Thy sáng rực — không còn là pháo hôi bị ruồng bỏ, mà là một kẻ sống sót thật sự.