Tin tức như một cơn bão.
Sở gia sụp đổ chỉ trong hai ngày.
Cổ đông rút vốn, hợp đồng bị cắt, các dự án đang triển khai đồng loạt đóng băng.
Người ta nói — đây là cú đánh chí tử, và kẻ đứng sau chính là Thần Thy.
Không ai biết cậu làm bằng cách nào.
Chỉ có một người đoán được.
Mạc Hinh Dương ngồi trong phòng họp của Mạc thị, màn hình lớn trước mặt đang chiếu bản tin tài chính:
“Sở gia – Từ hào môn đến vực thẳm.” Xung quanh là tiếng bàn tán của các giám đốc, nhưng hắn chỉ nhìn chăm chăm vào hình ảnh duy nhất xuất hiện cuối đoạn tin:
Thần Thy, bước ra khỏi trụ sở Sở thị, áo khoác đen, gương mặt bình tĩnh, phía sau là phóng viên chen lấn như sóng trào.
“Thần Thy, anh có lời nào muốn nói về sự sụp đổ của Sở gia không?”
Cậu dừng lại, nở nụ cười mờ nhạt.
“Không ai có thể sụp đổ hai lần, nếu họ chưa từng đứng dậy thật sự.”
Câu nói đó lập tức trở thành tiêu đề chính.
Đêm cùng ngày, Mạc Hinh Dương nhận được cuộc gọi.
Giọng Mạc phu nhân lạnh như băng:
“Con định bảo vệ nó sao?”
“Con chỉ muốn biết sự thật.”
“Sự thật là nó đang phá nát liên minh mà cha con và ta xây dựng. Một kẻ như vậy — không thể tồn tại.”
Hắn siết chặt điện thoại.
“Nếu cha và mẹ sợ một người như Thần Thy, vậy Mạc thị yếu ớt hơn con tưởng.”
“Con đang bênh nó à?”
“Không. Con đang bênh chính mình.”
Hắn cúp máy.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa ngừng — như cơn giận dữ của thế giới đang dội xuống, lạnh lẽo và nặng nề.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Người trợ lý cúi đầu, đưa một phong bì.
“Thưa tổng giám đốc, người này bảo ngài tự xem.”
Bên trong là một USB, cùng mảnh giấy viết tay:
“Tôi không muốn anh giúp. Nhưng nếu anh còn có chút công bằng, hãy xem hết.”Dòng chữ ấy — không cần ký tên, hắn cũng biết là của ai.
Mạc Hinh Dương cắm USB vào laptop.
Màn hình bật sáng.
Video bắt đầu bằng cảnh quay trong một phòng họp cũ:
Sở phu nhân, Sở Tú, và… Mạc phu nhân.
Họ đang bàn về vụ tráo hồ sơ năm đó.
“Thằng nhỏ Thần Thy không thể để lộ thân phận.”
“Nhưng nó là người thừa kế thật.”
“Chính vì thế. Nếu nó quay lại, liên minh này tan.”
Rồi một giọng nam xen vào — trầm, dứt khoát — giọng cha hắn.
“Đưa thằng bé đi. Nếu cần, để Mạc Hinh Dương xử lý nốt.”
Đoạn video ngắt.
Phòng làm việc chìm trong im lặng.
Mạc Hinh Dương ngồi bất động, mắt trĩu xuống, bàn tay run lên.
“Ngay cả ta… cũng chỉ là công cụ trong ván cờ của họ.”
Đêm đó, hắn tìm đến Thần Thy.
Cậu đang ở một căn hộ nhỏ gần ngoại ô, bên trong tối om, chỉ có ánh sáng từ laptop phản chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh đến rợn người.
Thấy hắn, cậu không ngạc nhiên.
“Anh xem rồi?”
“Ừ.”
“Vậy anh đến để làm gì? Biện minh, hay kết liễu tôi theo lệnh họ?”
“Không.” – Hắn bước đến, ánh nhìn trầm sâu – “Tôi đến để đứng cùng cậu.”
Thần Thy cười nhạt, hơi nghiêng đầu.
“Anh không cần tỏ ra anh hùng. Chuyện này đâu liên quan đến anh.”
“Liên quan chứ.”
“Sao lại…”
“Vì người họ muốn tiêu diệt không chỉ là cậu, mà là
chúng ta.”
Một khoảng lặng.
Hơi thở hòa vào nhau trong căn phòng nhỏ.
Cậu quay đi, ánh mắt như phủ một lớp sương.
“Anh nói như thể hai ta cùng một phe.”
“Không cùng phe.” – Hắn đáp – “Nhưng cùng tội.”
Đột nhiên, điện thoại của Thần Thy đổ chuông.
Tin nhắn ẩn danh bật lên:
“Họ đã biết nơi cậu ở. Rời đi ngay.”Ngay sau đó, tiếng động cơ vang ngoài cửa.
Đèn xe rọi vào khung cửa kính, chớp loang loáng như dao chém.
Mạc Hinh Dương kéo Thần Thy lùi lại.
“Bọn họ sẽ không dừng lại đâu.”
“Tôi biết.”
“Đi với tôi.”
“Anh nghĩ tôi sẽ tin anh lần nữa sao?”
“Không phải tin. Là lựa chọn sống.”
Không có thời gian do dự.
Khi cửa kính vỡ tan, hắn kéo cậu ra lối sau, lao vào cơn mưa.
Bên ngoài, ánh đèn pha rọi mờ trong sương.
Hai người chạy xuyên qua con hẻm dài, tiếng mưa dội trên mái tôn vang như trống trận.
Đến cuối hẻm, họ dừng lại, thở dốc, ánh mắt chạm nhau trong hơi thở nóng.
“Anh điên rồi, Mạc Hinh Dương.”
“Có lẽ. Nhưng ít nhất, lần này tôi điên vì đúng người.”
Thần Thy nhìn hắn, không nói gì.
Giữa cơn mưa, lửa và băng đã chạm nhau – không nổ tung, mà hòa quyện, thiêu rụi mọi thứ xung quanh.