Quyển 1 - Chương 14

Sau đêm dạ tiệc, tin tức nổ tung.

Video hai người khiêu vũ được lan truyền khắp mạng xã hội, với tiêu đề giật gân:

“Mạc tổng và kẻ phản bội – tình cũ tái hợp?”

Giới truyền thông ngửi được mùi máu, lao vào bới tung từng chi tiết.

Nhưng khác với trước kia, Mạc Hinh Dương không ra mặt thanh minh, cũng không phủ nhận.

Sự im lặng của hắn chính là mặc định.

Còn Thần Thy, lại biến mất.

Hai ngày sau, Mạc Hinh Dương trở về biệt thự riêng.

Căn nhà rộng thênh thang, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng gió trượt qua rèm cửa.

Trên bàn làm việc, một tập hồ sơ dày đã mở sẵn.

Bên trong là bản điều tra… về chính mình.

Góc giấy ghi chú nhỏ, nét chữ quen thuộc:

“Mạc Hinh Dương – người đầu tiên ra lệnh xử lý Thần Thy trong vụ ‘Sở gia kế thừa’. Nhưng người ra chỉ thị gốc lại là Mạc phu nhân.”

Hắn ngồi xuống, ngón tay siết chặt tờ giấy, mạch máu hằn lên rõ.

Không cần đọc hết, hắn đã hiểu:

Chính mẹ hắn, người luôn nói “mọi thứ vì danh dự Mạc gia”, đã là người giật dây để loại bỏ Thần Thy — vì cậu là người thừa kế thật của Sở gia, và sự tồn tại ấy có thể phá vỡ liên minh Sở–Mạc.

“Hóa ra…” – hắn khẽ cười, nhưng giọng vang lên khàn đặc – “ta chỉ là con dao trong tay họ.”

Điện thoại rung.

Tin nhắn đến từ Sở Tú.

“Anh đừng trách bác gái. Mọi thứ đều là vì Mạc gia và vì anh. Em chỉ làm theo lời họ.”

Dưới dòng chữ đó là một bức ảnh — Thần Thy ngồi trong căn phòng bệnh, gương mặt bị ánh sáng trắng hắt lên, nhợt nhạt, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Buổi chiều hôm đó, Mạc Hinh Dương lái xe đến bệnh viện ngoại thành.

Trời đổ mưa, gió cuốn tung lá khô.

Căn phòng cuối hành lang tầng bốn không có người canh.

Hắn mở cửa, bước vào.

Thần Thy đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám.

Cậu quay lại, bình thản đến mức gần như lạnh lẽo:

“Anh đến để xác nhận xem tôi còn sống à?”

“Tôi đến để hỏi tại sao cậu không trốn.”

“Trốn đi đâu? Chạy khỏi thế giới của anh, hay khỏi cái tên Thần Thy mà anh đã bôi đen?”

Giọng cậu nhẹ, nhưng mỗi chữ như dao cắt.

Hắn không nói gì, chỉ bước đến gần, đặt tập hồ sơ lên bàn.

“Tôi đã biết. Người ra lệnh… là mẹ tôi.”

Câu nói ấy khiến không khí vỡ tan.

Thần Thy khẽ nhắm mắt, cười nhạt.

“Anh tưởng tôi không biết sao? Từ ngày đầu tiên tôi tỉnh dậy trong thế giới này, tôi đã biết mình đang đi trên dây. Vấn đề là, anh chọn đứng về phía họ.”

“Tôi đã sai.”

“Không. Anh chỉ làm đúng vai trò của mình thôi.”

Khoảnh khắc ấy, ánh đèn mờ đi.

Mạc Hinh Dương cúi đầu, bóng hắn phủ trùm lên người cậu.

“Nếu tôi nói tôi muốn bù lại… cậu tin không?”

“Tin?” – Cậu bật cười khẽ, đôi mắt sáng lạnh – “Anh nghĩ thứ tôi cần là bù đắp sao?”

“Vậy cậu muốn gì?”

“Tôi muốn anh sống với tội lỗi của chính mình. Giống như tôi, phải sống với cái tên ‘pháo hôi’ suốt đời.”

Hắn khựng lại.

Mưa bên ngoài nặng dần.

Âm thanh nước va vào cửa kính dường như hòa vào hơi thở nặng nề giữa hai người.

“Nếu tất cả đều là sai lầm, vậy để tôi chuộc lỗi.”

“Anh có gì để chuộc?”

“Bản thân tôi.”

Thần Thy nhìn hắn – thật lâu, thật sâu – rồi khẽ nói:

“Anh đang dần điên rồi, Mạc Hinh Dương.”

“Có lẽ. Nhưng điên vì ai, cậu biết rõ.”

Đêm đó, Thần Thy rời bệnh viện.

Không ai biết cậu đi đâu.

Chỉ biết sáng hôm sau, toàn bộ cổ phiếu của Sở gia rớt giá, còn một tài liệu mật bị tung lên mạng – trong đó, Sở Tú mới chính là kẻ giả mạo hồ sơ năm xưa, khiến Thần Thy bị tước quyền thừa kế.

Mạc gia, Sở gia, truyền thông – tất cả rơi vào hỗn loạn.

Trong căn phòng tối, Mạc Hinh Dương ngồi một mình, trước mặt là tờ giấy duy nhất còn lại:

“Tội lỗi không thể xóa bằng lời xin lỗi. Nhưng có thể cứu chuộc bằng hành động.”

Nét chữ ấy – vẫn là của Thần Thy.

Hắn nhắm mắt, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy sợ.

Không phải sợ mất đi quyền lực, mà sợ mất người khiến hắn muốn làm người thật sự.