Dạ tiệc Mạc gia tổ chức vào cuối thu, khi sương còn phủ trên mặt hồ như tấm màn mờ ảo.
Ánh đèn pha lê rực sáng, rượu vang đỏ sóng sánh, tiếng nhạc du dương át cả những lời xì xào.
Người ta nói,
đây là buổi tiệc của quyền lực. Nhưng với Thần Thy, đây là bữa tiệc của kẻ sa ngã.
Cậu bước vào đại sảnh, ánh đèn hắt lên bộ vest đen được may vừa vặn, từng cử chỉ đều toát ra khí chất lạnh và khép kín.
Người xung quanh hoặc lảng tránh, hoặc nhìn với ánh mắt tò mò – cậu từng là scandal của giới thượng lưu, kẻ bị Mạc Hinh Dương “hạ gục” chỉ bằng một câu nói.
Và giờ, hắn lại chính là người mời cậu đến.
Ở giữa đại sảnh, Mạc Hinh Dương đang trò chuyện với vài đối tác, dáng người cao thẳng, ánh mắt bình thản đến mức vô cảm.
Khi hắn nhìn thấy cậu, chỉ nhướng nhẹ mày, nhưng ánh nhìn ấy khiến không khí đông đặc lại.
“Thần tiên cũng dám bước vào địa ngục sao?”
Một giọng nói nhẹ như gió vang bên cạnh.
Sở Tú, trong bộ vest trắng tinh, đứng dưới ánh đèn.
Cậu ta cười dịu dàng, đôi mắt vẫn như cũ – trong trẻo, ngây thơ, nhưng bên trong là thứ gì đó như sương độc.
“Nếu không xuống địa ngục, làm sao gặp lại quỷ,” Thần Thy đáp, giọng nhẹ nhưng đanh.
Sở Tú khẽ nghiêng đầu.
“Anh vẫn ghét tôi như vậy sao?”
“Tôi không có quyền ghét. Chỉ là không muốn bị cắn lần nữa.”
Một thoáng, ánh cười trên môi Sở Tú cứng lại. Nhưng rồi cậu ta lập tức lấy lại dáng vẻ dịu hiền:
“Dù sao thì, anh cũng nên cảm ơn Mạc tổng. Không có anh ấy, hôm nay anh đã không còn chỗ đứng ở đây.”
Lời nói rơi nhẹ, nhưng như giọt dầu vào lửa.
Bên kia, Mạc Hinh Dương vừa kết thúc cuộc trò chuyện, tiến lại gần.
“Cảm ơn tôi sao?” – hắn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lướt qua Thần Thy, dừng trên ly rượu trong tay cậu – “Tôi chỉ đang giữ cậu lại để xem, kẻ đã dám thách thức tôi sẽ đi đến đâu.”
Không khí ngưng đọng.
Sở Tú mím môi, rời đi.
Chỉ còn hai người đứng giữa biển người xa hoa mà cô lập, như hai cực nam châm vừa hút vừa đẩy nhau.
“Anh gọi tôi đến đây để sỉ nhục trước mặt người khác?”
“Không,” – Hắn đáp, môi cong nhẹ – “để anh nhận ra, trong thế giới của tôi, cậu không thể biến mất.”
Âm nhạc chuyển tông.
Người dẫn chương trình tuyên bố mở điệu nhảy đầu tiên.
Mạc Hinh Dương chìa tay:
“Nếu cậu đã bước vào bữa tiệc của quỷ, thì hãy cùng tôi khiêu vũ đi.”
Thần Thy nhìn hắn một lúc lâu, rồi đặt ly rượu xuống, chậm rãi đưa tay ra.
Tiếng nhạc vang lên.
Dưới ánh đèn pha lê, hai người xoay quanh nhau – từng bước nhịp, từng hơi thở hòa vào nhau một cách kỳ lạ.
Người xung quanh nhìn, bàn tán, quay phim, chụp hình, nhưng cả hai dường như không để ý.
“Anh đang chơi trò gì, Mạc Hinh Dương?”
“Còn cậu? Đang cố gắng sống sót, hay cố tình tự sát?”
“Tôi không phải Sở Tú.”
“Tôi biết. Cậu tàn nhẫn hơn, thật hơn, và nguy hiểm hơn hắn nhiều.”
Khoảnh khắc đó, bàn tay hắn siết chặt eo cậu, cúi xuống, gần đến mức hơi thở hòa làm một.
Nhưng không phải là dịu dàng — mà là đối đầu.
“Tôi không muốn chiếm cậu.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Tôi muốn cậu không thuộc về ai cả.”
Thần Thy bật cười khẽ, ánh mắt như lưỡi dao trong sương.
“Vậy anh sẽ thất bại. Vì chính anh, Mạc Hinh Dương, đã là người bị giam.”
Tiếng nhạc chấm dứt.
Cả khán phòng vỗ tay, tưởng rằng vừa chứng kiến một điệu valse hoàn mỹ.
Nhưng trong mắt người trong cuộc, đó là cuộc đấu không tiếng súng – và không ai chắc mình còn nguyên sau khi rời khỏi sàn.
Khi tiệc tàn, Thần Thy đứng ngoài ban công, nhìn ánh đèn phản chiếu trên hồ.
Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp:
“Cậu không nên thách thức tôi ở đây.
“Tôi chẳng còn gì để mất.”
“Sai rồi, Thần Thy.”
Hắn bước đến gần, tay chạm nhẹ vào cổ áo cậu, cúi xuống thì thầm:
“Thứ cậu có thể mất, chính là tôi.”
Câu nói ấy, không phải lời đe dọa, mà như một bản án.
Và trong khoảnh khắc ánh đèn chớp nháy giữa đêm, cả hai cùng im lặng.
Thần Thy nhận ra — từ giây phút đó, trò chơi đã vượt khỏi ranh giới.
Không còn kẻ thắng hay thua.
Chỉ còn
kẻ sa ngã, và người kéo theo hắn cùng rơi.