Quyển 1 - Chương 12

Ba ngày sau, Thần Thy bị đình chỉ công tác.

Lý do ghi trong thông báo nội bộ: “Xâm phạm bảo mật tài liệu và vượt quyền xử lý dự án.”

Công ty xôn xao, truyền thông ngoài kia như lũ sóng cuốn, từng dòng tiêu đề thi nhau nổ ra, hotsearch bạo như giữ chuỗi:

“Thiếu gia Sở gia giả mạo tài liệu.”

“Mạc thị chấm dứt hợp tác với người gây rối.”

“Mạc Hinh Dương bảo vệ người tình cũ – Sở Tú.”

Từng chữ như kim châm, đâm vào danh tiếng của Thần Thy — và cậu biết, tất cả đều nằm trong tay hắn.

Cậu ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt lạnh.

Điện thoại rung lên: [Số lạ].

Cậu bắt máy, miệng chưa nói, giọng hắn đã vang lên, trầm và đều:

“Tôi đã nói rồi, cậu sẽ hối hận.”

“Hối hận vì để anh nhìn thấy mặt thật của mình à?”

“Không, vì cậu chọn thách thức tôi bằng chính tên mình.”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Ở đầu dây bên kia, hơi thở Mạc Hinh Dương vẫn ổn định, nhưng có gì đó như sợi dây mảnh căng lên trong giọng hắn.

“Cậu có biết điều khác biệt giữa tôi và cậu không, Thần Thy?”

“Nói thử xem.”

“Tôi không cần sống sót. Còn cậu, cậu phải sống để chống lại tôi.”

Một giây.

Hai giây.

Thần Thy bật cười khẽ.

“Vậy thì anh phải gϊếŧ được tôi trước đã.”

Điện thoại cúp.

Âm thanh tút tút vang lên giữa đêm, lạnh như thép.

Sáng hôm sau, Sở gia mở buổi họp báo mới.

Trên sân khấu, Sở Tú ngồi dưới ánh đèn, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt long lanh nước.

“Tôi không trách anh Thy. Có lẽ anh ấy chỉ bị tổn thương thôi.”

“Nhưng xin mọi người đừng để hận thù lấn át lòng người.”

Truyền thông rộ lên.

Những bức ảnh chụp Sở Tú “rơi nước mắt vì kẻ hại mình” tràn lan khắp mạng.

Phía sau hậu trường, Sở phu nhân nhẹ giọng:

“Con làm tốt lắm.”

Còn Mạc phu nhân chỉ đứng nhìn, không nói gì — nhưng khi ống kính lia đến, bà nắm chặt chiếc nhẫn cưới, ngón tay run lên.

Trong khi cả thế giới đang quay lưng lại, Thần Thy vẫn lặng lẽ.

Cậu không thanh minh, không xuất hiện, không phản bác.

Người khác nghĩ cậu gục ngã.

Chỉ có một người biết — cậu đang đợi.

Đêm.

Mạc Hinh Dương trở về biệt thự, nhưng ánh đèn trước cổng đã sáng từ trước.

Cửa mở.

Thần Thy ngồi trên ghế sofa, dáng điềm tĩnh như thể đây chính là nhà mình.

“Cậu vào bằng cách nào?”

“Nếu tôi có thể bị anh loại khỏi công ty, tôi cũng có thể tự mở khóa nhà anh.”

Hắn khẽ cười, bước đến, tháo áo khoác, ném lên ghế.

“Cậu muốn gì?”

“Một cơ hội.”

“Để làm gì?”

“Để chứng minh ai mới là người giam ai.”

Ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt hai người – một lạnh, một trầm, nhưng đều có cùng thứ ánh sáng nguy hiểm.

“Anh có tất cả: quyền lực, tiền, danh tiếng. Nhưng anh thiếu một thứ.”

“Gì?”

“Tự do.”

Mạc Hinh Dương im lặng.

Thần Thy đứng dậy, tiến tới gần.

“Anh nói tôi bị anh điều khiển, nhưng thật ra, từ khi gặp tôi, anh chưa từng tự quyết điều gì nữa.”

“Cậu đang khıêυ khí©h tôi?”

“Không. Tôi đang nói sự thật.”

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước.

Ánh mắt Mạc Hinh Dương khẽ lay động, nhưng giọng hắn vẫn bình tĩnh đến đáng sợ:

“Cậu nghĩ mình nắm được tôi sao?”

“Không. Tôi nghĩ tôi đang khiến anh soi thấy bản thân trong gương.”

Một giây, rồi hai người cùng cười.

Không ai thắng, không ai thua.

Chỉ có sự thật – cả hai đều đã vượt khỏi giới hạn của mình.

Bên ngoài, sấm nổ.

Trời đổ mưa lớn.

Khi ánh chớp lóe lên, phản chiếu trên mặt kính, Mạc Hinh Dương nhìn thấy hình ảnh mình – nhưng phía sau, bóng Thần Thy chồng lên.

Họ đứng đối diện nhau, nhưng trong gương, lại hòa vào làm một.

“Cậu biết không, Thần Thy,” – hắn nói khẽ – “Nếu giam cầm là cách duy nhất để giữ lại, tôi sẽ làm.”

“Còn tôi,” – Cậu đáp, mắt không rời hắn – “sẽ khiến nhà giam của anh sụp đổ từ bên trong.”

Sét nổ.

Mưa xối xả ngoài cửa.

Không ai biết, ai mới là kẻ giam cầm, và ai là kẻ được chọn.

Chỉ biết, từ giây phút đó, mọi đường lui đã bị cắt.