Chương 45

Cô chờ xem Mục Ất Hạ muốn nói gì với mình, nếu là trách móc cô không nên nặng tay với La Tùng thì cô sẽ đáp trả bằng những lời khó nghe mà đối phương không thể tưởng tượng được.

“Xin lỗi, lần trước đó thất hứa với chị. Khi em đến công viên Đông Loan thì nơi đó đã bị người của cục Sự Vụ phong tỏa rồi.” Mục Ất Hạ do dự mở lời, câu đầu tiên lại là lời xin lỗi: “Em có nhắn tin cho chị nhưng chị không trả lời, nếu chị cần thì có thể hẹn lại, gặp nhau ở trong trường cũng được.”

Nghe vậy, Mục Chung Nguyệt có hơi sửng sốt một chút. Cô lục lại ký ức hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra hình như cô ấy đã chặn Mục Ất Hạ từ rất lâu rồi. Chẳng trách hai người không liên lạc gì với nhau, muốn hạ mình hỏi cô ta chuyện thức tỉnh thì cũng phải hẹn nhau ở một công viên nhỏ vào đêm hôm khuya khoắt.

Cô ấy sẽ không chặn luôn cả Mục Đồng đó chứ? Mục Chung Nguyệt cẩn thận nhớ lại, xác định cô ấy vẫn chưa làm đến mức đó. Mấy ngày nay, Mục Đồng thực sự không liên lạc với cô.

“Không cần đâu, tôi đã tìm được câu trả lời rồi.” Mục Chung Nguyệt lắc đầu, đã thức tỉnh rồi thì cô cũng không cần phải lén giao lưu với Mục Ất Hạ nữa.

“Còn một chuyện nữa...” Giọng Mục Ất Hạ cũng khựng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Cuối tuần này ba sẽ về nhà, đặc biệt dặn chị về ăn cơm cùng.”

“...Biết rồi.” Mục Chung Nguyệt gật đầu: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”

Ellen ngẩng đầu nhìn Ngự Thú Sư, rồi hóa thành sương đen hòa vào cái bóng của cô, cùng nhau rời khỏi sân đối chiến.

Mục Ất Hạ đứng tại chỗ, cô ta luôn cảm thấy người chị này của mình có vẻ hơi khác trước. Nếu là trước đây, cô ta mà tỏ ra nịnh nọt hèn mọn như thế này ở trường, Mục Chung Nguyệt chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình rồi nói thẳng mặt cô ta những lời mỉa mai khó nghe.

“Ất Hạ, đừng để ý đến cô ta nữa.” La Tùng đi tới, phẫn nộ nói: “Lần sau chắc chắn mình sẽ đánh bại Mục Chung Nguyệt cho cậu xem.”

Trong lòng Mục Ất Hạ trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, rồi lại quay qua nói với La Tùng vài câu động viên.

Cậu ta làm sao có thể đánh bại được Mục Chung Nguyệt cơ chứ.

Cô gái mỉm cười dịu dàng tự nhủ trong lòng - người duy nhất có thể đánh bại Mục Chung Nguyệt chỉ có mình cô ta mà thôi.

*

Sau khi rời khỏi trường, Mục Chung Nguyệt trở về căn hộ nhỏ mà cô đã thuê ở gần trường.

Mặc dù chỉ là nơi đặt chân tạm thời, nhưng căn hộ nhỏ này vẫn có hai phòng ngủ và một phòng khách. Bên trong đầy đủ tiện nghi, đủ để cô và sủng thú có thể đến ở một cách thoải mái.

Trên bậc thềm trước cửa căn hộ có chất đống vài thùng sữa đóng chai, còn có thêm một số trái cây và rau củ tươi nữa. Đây là những thứ mà cô đã đặt hàng từ trang trại bò sữa Oanh Kích Bạch Ngưu hôm qua.

Sản phẩm của trang trại này có chất lượng tuyệt vời, tốc độ giao hàng cũng rất nhanh, nhược điểm duy nhất chính là đắt. Nhưng đối với Mục Chung Nguyệt hiện tại mà nói, thì đây hoàn toàn không thành vấn đề.

“Cành cạch!”

Tiểu Khô Lâu tách ra khỏi cái bóng của cô, chạy lên trước để chủ động giúp cô bê thùng sữa vào nhà.

Sức lực của nó đã tăng lên không ít, nhìn vẫn là một bộ xương nhỏ gầy nhưng có thể ôm được một chiếc thùng nặng gần bằng nó, cứ thế mà run rẩy tiến về phía trước.

Mục Chung Nguyệt cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Ellen. Cô mở khóa cửa, bê nốt những thứ còn lại vào trong nhà.