Chương 44

Lâm Phỉ là người đứng đầu không thể chối cãi của trường. Có tin đồn rằng Mục Chung Nguyệt có thể giữ vững vị trí thứ nhất về thành tích thi viết cũng chỉ là vì đội trưởng đội tuyển này thường xuyên đi thi đấu bên ngoài, không có nhiều thời gian về trường để học tập và thi cử thôi.

Nghe vậy, các bạn học xung quanh đều nhìn qua. Ngay cả anh Lâm đã lâu không xuất hiện mà cũng đến xem trận đấu này sao?

“Nó đi động theo cái bóng của Lân Hoả nên Cự Môn Cá Sấu không hề phát hiện ra, chiến thuật rất thú vị.” Lâm Phỉ trông không có vẻ gì là người đứng đầu. Anh mặc đồng phục thể thao rộng thùng thình của trường, trên mặt nở nụ cười, trông rất vô hại.

Anh nhìn về phía Cự Môn Cá Sấu đang lảo đảo đứng dậy trên sân đấu. Cự Môn Cá Sấu hệ Cương có lợi thế thể lực rất lớn, Tiểu Khô Lâu cần phải tấn công nhiều lần mới có thể tiêu hao hết thể lực của đối thủ, nhưng kết quả của trận đấu này đã không còn gì phải bàn cãi.

“Mục Chung Nguyệt... Trở nên thú vị hơn trước rồi.”

*

Quả cầu lửa màu xanh lam một lần nữa đánh trúng đối thủ, lớp da thép của Cự Môn Cá Sấu dần dần bong ra. Nó không thể chống đỡ được nữa, cứ thế ngã gục xuống đất.

“Cự Môn Cá Sấu mất khả năng chiến đấu, Tiểu Khô Lâu chiến thắng!” Trọng tài đi lên kiểm tra tình hình rồi tuyên bố kết quả, giơ tay về phía Mục Chung Nguyệt: “Người chiến thắng là Mục Chung Nguyệt!”

“Cành cạch!” Tiểu Khô Lâu vui vẻ nhảy lên, quay đầu lại đập tay một cái với Ngự Thú Sư.

“Thắng đẹp lắm!” Mục Chung Nguyệt cười nói: “Không hổ danh là Ellen của tao.”

Trận chiến đã kết thúc nhưng các bạn học đứng xem thì không một ai rời đi. Bọn họ đều đang say sưa bàn luận trận đấu vừa rồi, ngoại trừ Lâm Phỉ - người đã nhìn thấu sự thay đổi cục diện trận chiến và đi mất mất từ lúc nào.

So với các bạn học đang phấn khích, La Tùng thua trận đối chiến này lại có vẻ hơi mất hồn. Mãi một lúc sau, cậu ta mới thu Cự Môn Cá Sấu vào không gian Ngự Thú, rồi lại ngây người nhìn đôi tay của mình. Cậu ta dường như không dám tin mình và Cự Môn Cá Sấu lại thực sự thua một Mục Chung Nguyệt vừa mới thức tỉnh chưa lâu và Tiểu Khô Lâu nhỏ yếu kia.

Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cậu ta như để an ủi, La Tùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của người mà cậu ta ngày đêm mong nhớ.

“Ất Hạ...”

“Cậu đã rất tuyệt rồi, La Tùng. Lần sau cố gắng hơn nữa nhé.” Mục Ất Hạ nhẹ nhàng an ủi.

Không đợi La Tùng trả lời, cô ta quay đầu gọi Mục Chung Nguyệt đang chuẩn bị dẫn Tiểu Khô Lâu rời đi.

“Chị ơi.”

Mục Chung Nguyệt quay đầu lại, nhìn người “em gái” mà cô mới gặp mặt lần đầu tiên sau khi xuyên không đến đây.

Phải nói rằng Mục Ất Hạ trông thực sự rất giống cô, có nói là chị em sinh đôi cùng trứng thì cũng không thành vấn đề luôn. Đây có lẽ cũng là lý do chính khiến Mục Đồng công nhận thân phận của Mục Ất Hạ, chứ không phải nghi ngờ vợ mình đã bí mật cắm sừng cho mình.

Đáng tiếc là khí chất của hai người lại khác nhau một trời một vực. Mục Ất Hạ dịu dàng mà kiên cường, giống như ngọn cỏ nhỏ bé trong gió nhưng không bao giờ khuất phục. Còn Mục Chung Nguyệt lại là bông hoa kiều diễm nhất được nuôi dưỡng trong nhà kính - kiêu căng và ngạo mạn.

Mục Chung Nguyệt bây giờ có lẽ đã thêm một chút khéo léo của một người từng là nhân viên văn phòng, nhưng trong xương cốt cô lại không hề ghét bỏ sự sắc bén trong quá khứ của nguyên thân. Phải trưởng thành trong một gia đình như vậy, trên lưng gánh vác kỳ vọng của cha mình, thì sự sắc bén lại là lớp ngụy trang tốt nhất.

Đây thuộc về mối quan hệ gia đình của Mục Chung Nguyệt trong quá khứ, Mục Chung Nguyệt của hiện tại sẽ không còn chấp niệm với gia đình nữa, nhưng nếu có cơ hội, cô vẫn muốn bù đắp cho những tâm nguyện của nguyên thân trong quá khứ.