Bên kia, Mục Chung Nguyệt vỗ vai Ellen. Tiểu Khô Lâu ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào chiến trường, nắm chặt hai bàn tay để duy trì trạng thái chiến đấu.
Thể hình của hai bên đối chiến chênh lệch rất lớn, cái miệng rộng của Cự Môn Cá Sấu trông có vẻ có thể nuốt chửng bộ xương nhỏ gầy gò trong một ngụm nuốt. Không ít bạn học vây xem đều lộ ra vẻ không đành lòng nhìn thẳng.
Ánh mắt La Tùng lộ vẻ khinh miệt, vung tay về phía trước: “Cự Môn Cá Sấu, dùng Răng Nanh Sắc Bén ăn tươi nuốt sống nó đi!”
Con cá sấu khổng lồ đứng thẳng người rồi gầm lên một tiếng, nhe ra nanh vuốt bằng thép mà lao về phía Tiểu Khô Lâu.
Ellen thầm thở dài trong lòng, tại sao đối thủ của nó luôn là những loài trông rất thích cắn như thế này nhỉ. Nó không thích bị chó cắn, cũng không muốn bị cá sấu cắn đâu.
Nhưng Mục Chung Nguyệt đã nhận ra từ hôm qua rằng nó không thích ứng phó với kỹ năng bị cắn, vì vậy đã chuẩn bị riêng một vài phương án đối phó cho nó.
Với thể hình và tốc độ của Cự Môn Cá Sấu, cô cho rằng nên sử dụng...
“Ellen, Ảnh Nặc!”
Chỉ thị của Mục Chung Nguyệt gần như đồng thời cùng lúc với tưởng vừa nảy lên trong đầu Ellen. Cùng ăn ý với Ngự Thú Sư cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cho nó rất vui vẻ, Ellen ngay lập tức hóa thành sương đen, hòa vào cái bóng của Cự Môn Cá Sấu. Sau đó, nó lại nhanh chóng tách ra về phía sau, né tránh Răng Nanh Sắc Bén, đồng thời xuất hiện ở vị trí góc chết phía sau Cự Môn Cá Sấu.
“Cốt Bổng Xao Kích!” Mục Chung Nguyệt lại nói.
Thành xương đùi dài màu trắng xuất hiện trong tay Tiểu Khô Lâu, nó giơ cao cây gậy gương, đập mạnh vào chỗ cong chân của Cự Môn Cá Sấu.
“Grào!“ Cự Môn Cá Sấu loạng choạng, thân hình khổng lồ nghiêng mất một nửa.
Sức mạnh của Cốt Bổng Xao Kích rất nhỏ, nhưng lại đánh trúng vào chỗ cong chân như vậy, vẫn có thể khiến Cự Môn Cá Sấu trở nên đứng không vững. Đây là phán đoán của một sinh vật siêu phàm đứng thẳng mà đi như Ellen.
“Ngay lúc này, Lân Hoả!”
Tiểu Khô Lâu lùi lại hai bước, sau lưng nó xuất hiện chín mầm lửa màu xanh lam, rồi nhanh chóng hợp lại thành một mà đập về phía trước.
Thấy Cự Môn Cá Sấu không thể né tránh ngọn lửa sắp rơi xuống, La Tùng nghiến răng: “Cự Môn Cá Sấu, dùng Trọng Giáp!”
Lớp da dày của Cự Môn Cá Sấu phát ra một luồng ánh sáng màu sắt thép rồi biến thành một lớp giáp thủy tinh công nghiệp, miễn cưỡng chặn được Lân Hỏa rơi xuống.
Trọng Giáp - kỹ năng hệ Cương cấp C, có thể tăng đáng kể khả năng phòng thủ của sủng thú. Nhưng thời điểm sử dụng quá vội vàng, đối mặt với kỹ năng hệ Hỏa khắc chế mình thì hiệu quả vẫn chỉ có hạn.
“Cự Môn Cá Sấu!”
Trong tiếng hét lo lắng của Ngự Thú Sư, con cá sấu khổng lồ đứng thẳng bị Lân Hoả thiêu đốt, lăn một vòng tại chỗ mới dập tắt được lửa. Trên người nó còn để lại không ít vết cháy đen như sương đen, nó thở hồng hộc mà đứng dậy.
Một vòng giao tranh này diễn ra trong chớp mắt, ngay cả bản thân La Tùng cũng không kịp phản ứng, càng không nói đến những bạn học vây xem bên ngoài.
Mãi đến khi Cự Môn Cá Sấu đứng dậy, trong sân mới xuất hiện tiếng thảo luận.
“Đó là kỹ năng gì thế, Ảnh Nặc...?”
“Còn cả Lân Hoả nữa, kỹ năng hệ Hỏa đặc biệt mà chỉ sinh vật hệ Bất tử mới có thể học được. Tôi đây mới thấy lần đầu tiên luôn á!”
“Dùng quá mượt mà rồi, mấy cậu có thấy Tiểu Khô Lâu nhảy lên lưng Cự Môn Cá Sấu như thế nào không?”
“Kỹ năng phế vật như Cốt Bổng Xao Kích mà cũng có thể dùng thành hiệu quả như thế cơ á...”
“Bây giờ là Tiểu Khô Lâu đang chiếm ưu thế sao...?”
“...”