Chương 4

“Bảo bối, sao vậy?”

Bàn tay Vũ Bùi Chi nhẹ đặt lên vai Truy Liên. Bị cô bất ngờ đẩy mạnh ra, hắn vẫn giữ giọng nói dịu dàng, chỉ là trong mắt thoáng hiện chút hoang mang như thể bị tổn thương.

“Anh làm gì không đúng sao?” Hắn cúi đầu, chuyên chú nhìn cô.

Truy Liên theo bản năng lắc đầu, nói khẽ: “Không sao.”

“Hôm nay là cuối tuần đấy.”

“Hôm nay là cuối tuần đấy.”

“Hôm nay là cuối tuần đấy.”

...

Những lời nói kia như rắn độc phun lưỡi, uốn éo bò ra từ quá khứ, quấn lấy cô chặt chẽ, không chừa kẽ hở.

Ký ức cũ trào lên, cuộn xoáy, nuốt không trôi, nhổ chẳng được.

“Chỉ là...” Cổ họng Truy Liên nghẹn cứng, cô bối rối kiếm cớ: “Dạ dày em vẫn chưa ổn, nên vừa rồi phản ứng hơi mạnh.”

Lông mày Vũ Bùi Chi khẽ nhíu lại, rồi lại giãn ra, tan vào nụ cười dịu dàng đến đặc quánh.

“Doạ Liên Liên của chúng ta sợ rồi à?”

Hắn cúi thấp đầu, hơi thở nóng ấm lướt qua mái tóc cô, mang theo thứ thân mật khiến người ta nghẹt thở.

Ngón tay lạnh buốt của hắn nhẹ chạm giữa trán cô, một luồng tê dại lan khắp toàn thân.

“Là lỗi của chồng, để anh xin lỗi Liên Liên nhé.” Giọng hắn khẽ khàng, lời xin lỗi nghe thật chân thành.

“Không... Không có, em không sợ.”

Truy Liên ngẩng lên, gượng cười với hắn, rồi vội vàng đứng dậy: “Em đi xem trong tủ lạnh còn gì, chuẩn bị luôn bữa trưa.”

Nhưng tay Vũ Bùi Chi lại đột nhiên vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Lực đạo rất mạnh. Cảm giác rất lạnh lẽo khiến cô không thể giãy thoát.

“Sao thế?”

Truy Liên quay đầu nhìn hắn, hơi khó chịu, khẽ giật tay, nói nhỏ: “Bùi Chi, đừng nắm chặt thế, đau đấy.”

Vũ Bùi Chi buông ra, nhưng đôi tay lạnh như băng ấy lại men theo làn da cô chậm rãi trượt lên, cuối cùng dừng lại ở vai cô.

Hắn giữ cô lại, động tác trông nhẹ nhưng ẩn chứa sự trói buộc mạnh mẽ không thể kháng cự.

“Bùi Chi?”

Cảm thấy khác lạ, Truy Liên khẽ gọi hắn lần nữa.

Vũ Bùi Chi cuối cùng cũng lên tiếng: “Bảo bối, hôm nay trời đẹp quá.”

Ánh mắt Truy Liên hướng ra ngoài cửa sổ, tuyết mỏng nơi thành phố nhỏ nơi biên giới vừa tan, nắng rọi lên núi xanh trùng điệp, mặt sông băng lấp lánh ánh bạc.

“Dù là cuối tuần.” Hắn nói, giọng vẫn nhẹ như cũ: “Nhưng chúng ta không thể cứ mãi ru rú trong nhà. Ra ngoài dạo một chút nhé? Hay là xem phim?”

Xem phim?

Đề nghị này nghe cũng không tệ.

Từ khi họ chuyển đến sống ở thành nhỏ này, vì Vũ Bùi Chi có ham muốn trong chuyện ấy quá mạnh, Truy Liên thường bị hắn dày vò đến mệt mỏi, đã lâu rồi cô chưa bước ra khỏi cửa.

Nói thật, cô cũng không hiểu vì sao người chồng vốn dịu dàng, điềm đạm như thế, khi ở trên giường lại trở nên điên cuồng và bá đạo đến vậy.

“Xem phim à?” Truy Liên khẽ lặp lại lời hắn, như đang suy nghĩ.

Lực đạo trên vai bỗng thả lỏng, người đàn ông trước mặt khẽ cong môi cười, nụ cười thuần khiết, dịu dàng, là nụ cười mà Truy Liên quen thuộc.

Ấm áp, sáng sủa, dễ chịu, tràn đầy sự thân thuộc.

Đây mới là người chồng cô biết, người có khuôn mặt, dáng vẻ và nụ cười gần như giống hệt người trong ký ức cô - Tuân Lễ.

Chứ không phải người vừa rồi, kẻ dùng ánh mắt lạnh lẽo dò xét cổ họng cô như đang đo đạc một con mồi.

Cho nên vừa rồi... Chắc chỉ là ảo giác của cô thôi, phải không?

“Được chứ.” Truy Liên khẽ thở ra, rồi cũng mỉm cười, hỏi: “Bùi Chi, anh muốn xem phim gì?”