Lý Xán dùng đèn pin rọi về phía trước, rồi nói tiếp: “Bên này lộn xộn quá, em nhớ là còn có một cửa sau có thể ra ngoài, mình đi về phía trong tìm thử.”
Truy Liên gật đầu, bám sát theo bước chân của Lý Xán.
“Được.”
Không còn livestream làm sợi dây an toàn, cô cũng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Tiểu Lý, cậu cẩn thận dưới chân, chỗ này vừa ướt vừa trơn.”
Hai người dè dặt vòng qua những đường ống hoen gỉ, Truy Liên dùng đèn pin rọi xuống mặt đất.
Trên đó phủ đầy dầu mỡ và những vệt nước không rõ nguồn gốc, phản chiếu cái bóng của hai người.
Đèn pin của Lý Xán cũng giơ lên, luồng sáng vô tình quét qua đống ống thép, xuyên tới một mảng nhỏ trên nền đất sát bức tường phía sau...
Một tấm nắp sắt.
Ở đó có một tấm nắp sắt phủ đầy rỉ đỏ, mép ngoài mọc đầy rêu trơn trượt.
Nhưng nó lại hé mở một chút, lộ ra một lối vào hình vuông tối đen bên dưới.
“Hả? Ở đây có một cái...” Lý Xán thấy lạ, theo phản xạ bước lên phía trước một bước, muốn nhìn cho rõ hơn.
Lời còn chưa dứt, bàn chân cậu đã giẫm trúng chỗ rêu trơn trượt dày nhất.
“Cẩn thận!”
Tiếng thét của Truy Liên vừa bật ra, Lý Xán đã chúi người về phía trước, ngã mạnh ngay mép lối vào!
“Á!”
Một chân Lý Xán lập tức trượt vào cái hố đen ngòm, thân thể trên nền rêu ướt hoàn toàn không thể dừng lại, chưa kịp bám vào đường ống bên cạnh, cậu đã lăn nhào xuống dưới, chỉ kịp để lại một tiếng kêu ngắn ngủi.
Rầm! Bịch! Choang!
Một chuỗi âm thanh đó cơ thể va đập vào kim loại và tạp vật lăn rơi liên tiếp vọng lên từ sâu trong bóng tối.
Ngay sau đó, là sự tĩnh lặng chết chóc, trống rỗng đến nghẹt thở.
“Tiểu Lý!”
Truy Liên sợ mình cũng giẫm phải lớp rêu trơn nên không dám chạy quá nhanh, chỉ có thể dè dặt bám lấy mép nắp sắt, vội vàng dùng đèn pin rọi xuống dưới.
Bên trong lối vào là một mảnh tối đen, chỉ lờ mờ thấy phía dưới dường như nối với một cầu thang.
Đèn pin của Lý Xán rơi ở bậc cuối cùng, chùm sáng xiêu vẹo đã yếu ớt, làm tung lên lớp bụi mù mịt phía dưới.
Không có ai cả.
“Tiểu Lý! Lý Xán!” Truy Liên hướng về cái hố đen ngòm hét lớn.
Âm thanh dội lại hết lần này đến lần khác.
Không có đáp lời.
Không có tiếng rêи ɾỉ.
Chỉ có âm thanh tí tách, tí tách, dường như càng lúc càng rõ ràng.
Người đâu rồi?
Một người to như vậy ngã xuống mà sao lại không có lấy một tiếng động?
Mùi hương ngọt đắng quen thuộc kia cũng đang từ phía dưới cuộn trào lên dữ dội hơn, gần như khiến cô nghẹt thở.
Truy Liên kéo chặt áo phao trên người, nhưng cái lạnh lại càng xuyên thấu vào tận xương tủy.
Cô cắn chặt môi dưới, rất muốn lập tức quay người bỏ chạy, nhưng sự biến mất của Lý Xán khiến cô không thể cứ thế rời đi.
Cầu thang dốc đứng trơn trượt phủ đầy rỉ sét và rêu xanh.
Truy Liên từng bước từng bước dò xuống dưới, ánh mắt khóa chặt vào bóng tối phía dưới, chùm sáng đèn pin run rẩy quét qua từng ngóc ngách.
Cô nhặt lấy chiếc đèn pin mà Tiểu Lý làm rơi ở cuối bậc thang, cẩn thận tiến sâu vào trong.
Lối đi không dài, tận cùng là một cánh cửa sắt dày nặng.
Cánh cửa khép hờ, nhưng từ khe cửa lại lọt ra một tia sáng yếu ớt lập lòe.
Mùi hương ngọt đắng hòa quyện kia đã nồng đậm tới cực điểm.
Truy Liên nín thở, thả nhẹ bước chân, từng chút một áp sát mép cửa.
Cô chầm chậm đưa luồng sáng đèn pin xuyên qua khe cửa.
Bên trong cửa dường như là một phòng chứa đồ.
Ánh đèn lúc sáng lúc tắt, lúc hiện lúc mất.
Dưới thứ ánh sáng chập chờn lay động ấy, ở sâu trong phòng chứa có một thân ảnh cao gầy đang quay lưng về phía cửa.
Người đó rất cao, rất gầy, mặc áo hoodie đen có mũ trùm, mũ kéo rất thấp, cứ thế đứng bất động ở đấy.
Mà dưới ánh sáng ấy, hắn lại không có... Bóng.
Cuối cùng hắn cũng cử động.
Hắn khẽ nghiêng người sang một bên, lộ ra chiếc cằm nhọn gầy, làn da trắng bệch đến gần như trong suốt.
Còn mấy sợi tóc lộ ra dưới vành mũ trong ánh đèn chớp tắt kia, lại có màu... Vàng kim.
Màu vàng chói mắt.
Màu vàng lạnh lẽo.
Màu vàng không hề có sức sống.
Toàn thân Truy Liên như bị đông cứng, run rẩy đến mức không thể thốt nên lời.
Chỉ còn tiếng hít khí, tiếng hít khí vì sợ hãi đến tột cùng, không thể khống chế mà bật ra.
Gần như cùng lúc, thân ảnh tóc vàng kia dường như bị âm thanh nhỏ bé ấy kinh động. Bờ vai hắn khẽ cử động một cái, tựa như giây tiếp theo sẽ quay người lại!
Truy Liên cố kìm nén tiếng thét, đột ngột xoay người.
Cô lao về phía bậc thang, vừa lăn vừa bò chạy thẳng về phía trước.
Khuỷu tay, bắp chân, lòng bàn tay, làn da lộ ra ngoài bị rỉ sắt dọc cầu thang cứa xước thành từng vệt máu mà cô cũng hoàn toàn không hay biết.
Trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất - Chạy.
Rời khỏi đây... Rời khỏi đây... Rời xa tên ác quỷ kia.. Rời đi... Rời đi... Mau rời đi đi!