Chương 21

“Liên... Liên?”

Giọng Vũ Bùi Chi khô khốc khàn đặc như trôi dạt từ nơi rất xa tới: “Đã... Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn lại cất tiếng, yếu ớt như nói mê: “Anh.. Anh đã làm gì? Anh... Làm em bị thương rồi sao?”

Truy Liên không đáp. Mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ rũ xuống che khuất quá nửa gương mặt cô, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy bờ lưng run rẩy khe khẽ.

Vũ Bùi Chi ôm lấy vết thương đang chảy máu không ngừng, lảo đảo lao tới tủ đựng đồ, cuống cuồng tìm hộp thuốc.

Động tác của hắn rất vụng về, phải dùng răng xé băng gạc, quấn qua loa cho vết thương của mình, rồi liền muốn bước về phía Truy Liên.

Mới đi được vài bước, Truy Liên đang co mình ở góc sofa bỗng ngoảnh mặt lại.

Mái tóc hạt dẻ rũ xuống bị hất sang bên. Cô nắm chặt cây kéo còn dính máu, mũi kéo chĩa thẳng về phía hắn.

“Đừng lại gần!” Giọng nói mềm mại giờ đây vỡ vụn, sắc bén: “Anh không phải Bùi Chi!”

Gương mặt vốn đã tái nhợt của Vũ Bùi Chi càng trắng bệch hơn.

Bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, các khớp ngón trắng bệch đến méo mó. Hắn chậm rãi quỳ xuống tấm thảm trước sofa, cách cô vài bước.

Máu nhỏ xuống ngay tại vị trí hắn quỳ.

“Là anh, Liên Liên...”

“Thật sự là anh, nhưng anh không biết... Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”

Hắn đau đớn ôm lấy trán, đầu ngón tay còn dính máu nơi cẳng tay: “Trong đầu anh... Hoàn toàn trống rỗng...”

Truy Liên hít sâu một hơi, mũi kéo chỉ xuống sàn một cái, rồi lập tức quay lại chĩa về phía Vũ Bùi Chi.

Ánh mắt hắn theo hướng mũi kéo nhìn xuống.

Dưới đất là thùng carton mở toang, những hộp nhỏ đủ màu xếp chồng lên nhau cũng bị bắn dính máu, chói mắt đến ghê người.

“Đống này...” Trên mặt hắn đầy vẻ mơ hồ: “Bảo bối, sao em lại mua nhiều thứ này thế? Dạo gần đây... Tần suất ít quá sao?”

Nhìn vẻ mê mang và nghi hoặc gần như hoàn hảo trên gương mặt hắn, Truy Liên chỉ cảm thấy một cơn tuyệt vọng gần như xé nát cô.

Cô sụp đổ hét lên, giọng khàn đặc: “Khi nãy chính miệng anh nói là anh mua! Còn cố ý điền tên em! Chính anh nói!”

Giọng nói vốn ôn hòa của Vũ Bùi Chi bỗng chốc cao vυ"t, xen lẫn sự chấn động khó tin:

“Anh chưa từng mua thứ đó!”

“Thật... Thật mà...” Giọng hắn lại hạ thấp xuống. Trong cơn hoảng loạn, hắn luống cuống thò tay vào túi quần dài lấy điện thoại.

Đầu ngón tay run rẩy chạm lên màn hình, mở ứng dụng mua sắm, lật tìm lịch sử đơn hàng.

Vài giây sau, dường như toàn thân hắn bị rút cạn sức lực.

Chiếc điện thoại trượt khỏi bàn tay còn dính máu, rơi xuống tấm thảm.

Màn hình vẫn sáng, trang chi tiết đơn hàng hiện rõ rành rành, người nhận: Truy Liên.

Thời gian mua: ba ngày trước.

“Sao lại có thể...” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt tán loạn: “Anh... Anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.”

Nỗi sợ hãi và hỗn loạn đồng loạt ập tới, dường như nhấn chìm lấy Vũ Bùi Chi.

Hắn bỗng ngẩng phắt đầu lên, vành mắt không kìm được mà ươn ướt, rồi bất ngờ lao tới ôm chặt lấy Truy Liên đang ngồi trên sofa!

Vòng tay siết chặt lấy cô mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Truy Liên vùng vẫy dữ dội, mũi kéo xoay đi, suýt nữa lại đâm thẳng vào da thịt hắn.

Cô gào lên: “Buông tôi ra! Đồ điên! Buông ra!”

“Không buông! Anh không buông!”

Vũ Bùi Chi lại ôm chặt hơn, giọng run rẩy bên tai cô, lẫn trong đó là tiếng nấc nghẹn, “Bảo bối, anh xin lỗi, anh không biết, anh thật sự không biết.”

“Có lẽ anh bị bệnh rồi... Đầu óc có vấn đề...” Hắn nói năng lộn xộn: “Chúng ta đi bệnh viện, sáng mai đi ngay... Mình đi gặp bác sĩ, được không?”

Lời cam đoan của hắn nghe chân thành đến cực độ, lại chất chứa nỗi đau khổng lồ. Khi nó không ngừng vang lên bên tai Truy Liên, nó thậm chí đã gần như biến thành một lời cầu xin hạ mình:

“Anh xin em, Liên Liên... Đừng đẩy anh ra... Đừng đẩy anh ra...”

Cái ôm tuyệt vọng, lời sám hối hỗn loạn.

Mọi sự vùng vẫy của Truy Liên trong đó dần bị bào mòn, chỉ còn lại sự cứng đờ theo bản năng của cơ thể.

Rất lâu sau, lâu đến mức máu trên cánh tay Vũ Bùi Chi dường như cũng chảy chậm lại.

“...Được.” Cuối cùng cô mới lên tiếng, chỉ một chữ nhẹ như tiếng thở dài.

Vũ Bùi Chi khẽ nới lỏng lực tay, nhưng vẫn giữ cô trong vòng ôm. Trán hắn áp lên trán cô, hơi thở gấp gáp.

“Thật sao?” Hắn dường như không dám tin, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng lại xác nhận thêm một lần nữa.

Truy Liên gật đầu. Những lời nói tiếp theo mang theo sự mệt mỏi tột cùng và một chút dò xét: “Nhưng ngày mai sau khi anh đi khám xong, buổi chiều em còn một hoạt động của hội bảo vệ động vật cần tham gia.”

Cơ thể Vũ Bùi Chi khẽ khựng lại, gần như không thể nhận ra.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu. Trên hàng mi còn vương giọt nước mắt chưa khô, lời nói lại đầy ôn hòa và thấu hiểu: “Được, bảo bối cứ đi. Hoạt động quan trọng mà, chơi vui nhé.”

Truy Liên khẽ “Ừ” một tiếng. Cô vừa định nói để hắn buông mình ra, bên tai lại vang lên giọng nói mang theo chút mong chờ của hắn: “Liên Liên, vậy tối mai em có về nhà ăn cơm không?”

Cô ngước mắt lên.

Một nụ cười nở ra trên gương mặt Vũ Bùi Chi, giống hệt nụ cười của Tuân Lễ.

Nhưng Tuân Lễ cũng từng tái nhợt và yếu ớt như vậy sao?

Lúc tai nạn xe xảy ra, khi anh ấy nằm trong vũng máu, gương mặt anh ấy cũng mất hết huyết sắc như thế này ư? Truy Liên có chút thất thần nghĩ.

Vì thế cô do dự một chút, rồi vẫn nói: “Có, em về.”

“Thật sao?”

Vũ Bùi Chi trông rất vui. Vừa nói, hắn vừa dùng bàn tay trái chưa bị thương nhẹ nhàng gạt mấy lọn tóc trước trán Truy Liên đang dính mồ hôi lạnh và nước mắt.

Động tác ấy tự nhiên đến lạ, như vỗ về, lại như một thói quen đã ăn sâu.

Giọng hắn hạ xuống thật dịu dàng: “Vậy anh về nhà đợi em, nấu cho em món sườn xào chua ngọt em thích nhất.”

Nhưng mùi tanh máu vẫn còn bám trên những ngón tay kia xộc thẳng vào mũi Truy Liên, khiến cô nghẹn lại.

Chỉ là... Mùi thơm của sườn xào chua ngọt dường như che lấp tất cả.

Mà đó... Thực ra lại là món Kiều Tuân Lễ thích nhất.