Chương 10

Kẻ đó thường trở về vào sáu giờ tối.

Hắn vào phòng, chẳng hề bất ngờ khi không thấy cô - Người đáng lẽ phải ngoan ngoãn ngồi ở mép giường chờ hắn.

Bởi hắn biết cô đang trốn dưới gầm giường.

“Liên Liên?”

Hắn sẽ gọi tên cô một tiếng, rồi thong thả ngồi xuống mép giường. Ống quần đen của hắn che mất ánh sáng lọt vào từ gầm giường, khiến thế giới của Truy Liên càng thêm tối đặc.

Kẻ đó lại cất tiếng, khẽ bật cười một chút như thể vô cùng vui thích:

“Anh bắt đầu đếm nhé.”

Tiếng “cạch” của chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ vang lên, kim trên mặt số bắt đầu dịch chuyển. Truy Liên bịt chặt miệng, toàn thân run rẩy không phát ra nổi âm thanh.

“Em còn nhớ quy tắc của anh chứ?”

Kẻ đó cong khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng mà ngọt lịm lại khiến từ sống lưng Truy Liên dấy lên từng đợt rét lạnh dày đặc.

Cơn lạnh buốt không sao kiềm chế được khiến cô run lên càng lúc càng dữ dội, nhưng kẻ đã chết đó vẫn tiếp tục nói. Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự mong đợi như muốn tràn ra ngoài, phơi bày tâm trạng đang hưng phấn đến cực điểm của hắn:

“Trốn được một giây, làm một lần, hơn một phút thì...”

Kẻ đó đột nhiên cúi xuống. Gương mặt hắn đẹp đến mức quá đáng, nhưng lại giống một ác quỷ hiện hình giữa ban ngày, lạnh lẽo xuất hiện ngay trước mắt Truy Liên.

Hắn cười khúc khích, bàn tay to lớn mạnh mẽ vươn tới, bóp chặt cổ chân cô, thô bạo kéo cô ra khỏi gầm giường.

“Cạch” Tiếng đồng hồ treo tường vang lên, ký ức cũ và khoảnh khắc hiện tại chồng lên nhau.

Hoàn hồn lại.

Bàn tay Vũ Bùi Chi vẫn lướt qua mặt tủ. Ngay lúc Truy Liên tưởng rằng giây tiếp theo mình sẽ bị kéo ra thì bàn tay đang sắp vòng ra phía sau tủ ấy lại thu về.

Hắn khẽ thở ra một tiếng rất nhẹ, gần như là một tiếng thỏa mãn.

Như thể hắn chỉ xác nhận điều gì đó, hoặc như thể vừa hoàn thành một trò đùa nhỏ.

Sau đó, hắn quay người, bước chân vẫn chậm rãi nhưng mục tiêu lại rõ ràng, đi thẳng về hướng phòng ngủ.

Bóng dáng cao lớn của Vũ Bùi Chi hòa vào bóng tối nơi hành lang, cuối cùng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.

“Cạch” Tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên.

Cơ thể căng cứng của Truy Liên lập tức rã rời, cô theo mép tủ trượt xuống sàn nhà lạnh buốt, lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô thở dốc từng hơi lớn, như một con cá sắp chết cạn.

Hắn không phát hiện ra ư? Hay là... Hắn phát hiện rồi nhưng cố ý tha cho cô?

Ánh nhìn lạnh băng khi nãy, bàn tay lướt qua cánh tủ khi nãy tuyệt không phải ảo giác. Vũ Bùi Chi dừng lại trước tủ là đang thăm dò? Cảnh cáo? Hay là đang thưởng thức nỗi sợ hãi của cô lúc này?

Cảm giác kiệt quệ vì may mắn thoát chết cộng với nỗi nhục nhã khi bị chơi đùa trong lòng bàn tay hòa vào nhau khiến toàn thân Truy Liên lạnh buốt.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ ác mộng thật sự tái diễn rồi? Vũ Bùi Chi... Rốt cuộc hắn là ai? Hay phải nói, trong cơ thể hắn... Rốt cuộc là thứ gì?

Hoảng loạn, sợ hãi, nghi ngờ.

Một sự bất định khổng lồ.

Tất cả đè nặng lên tim cô.

Nhưng đến sáng ngày hôm nay, Vũ Bùi Chi lại nghiêm túc và buồn bã nói với cô rằng mình bị mộng du.

Vì thế khi hắn hỏi có cần lắp camera hay không, Truy Liên ngơ ngác cả buổi, không trả lời nổi, chỉ mơ hồ đáp: “Để vài hôm nữa.”

...

“Đinh, đinh, đinh.”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Đêm qua, Truy Liên hiếm khi mới ngủ được ngon như vậy. Không bị ác mộng tập kích, cũng không nửa đêm giật mình tỉnh giấc.

Chỉ là giấc ngủ kéo dài quá lâu, khiến cô ngủ thẳng tới tận trưa. Nhưng vừa tỉnh dậy, đầu óc cô lại mơ hồ nặng nề.

Như thể chìm tận đáy nước, ý thức phải vật lộn lắm mới trồi lên được.

Vũ Bùi Chi vẫn nằm cạnh cô, vòng tay siết chặt eo cô, cằm tựa lêи đỉиɦ đầu cô.

Tiếng chuông cửa dường như chẳng làm hắn tỉnh. Hắn chỉ mơ hồ dụi mặt vào tóc cô, giọng ngái ngủ: “Bảo bối, ngủ thêm chút nữa.”

“Anh buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”

Truy Liên phải cố dùng chút sức mới gỡ được bàn tay hơi lạnh đang ôm eo mình. Giọng cô khi mới tỉnh còn hơi khàn: “Chuông cửa kêu rồi, em ra xem.”

Bàn chân trần đặt lên sàn nhà lạnh buốt khiến cô tỉnh táo thêm đôi chút.

Cô tiện tay lấy chiếc cardigan lông màu kem vắt trên lưng ghế khoác lên người, vuốt lại tóc rồi đi ra phòng khách.

Ngoài mắt mèo là một gương mặt thiếu nữ mang theo sự rụt rè xen lẫn mong chờ. Cô bé cắt tóc ngắn ngang tai, đeo balo màu cam, mặc đồng phục xanh trắng, trông như vừa tan học.

Là Tiểu Nhứ tầng dưới - Ôn Nhứ.

Truy Liên mở cửa, hơi ngạc nhiên: “Tiểu Nhứ?”

“Chị Liên Liên! Buổi sáng, à không, buổi trưa tốt lành!” Cửa vừa mở, giọng Ôn Nhứ đã trong trẻo bật ra ngay: “Em không làm phiền chị với anh Bùi Chi nghỉ ngơi chứ?”

Nụ cười của cô bé mang theo sức sống đặc trưng của tuổi thiếu nữ, xua bớt phần nào sự nặng nề đè lên lòng Truy Liên mấy ngày gần đây.

“Không, chị vừa tỉnh thôi. Có chuyện gì à?” Truy Liên cũng mỉm cười, khẽ lắc đầu, rồi nghiêng người để cô bé bước vào.

“Là như thế này, chị Liên Liên.” Ôn Nhứ không đi sâu vào nhà, chỉ đứng ở khu sảnh vào: “Sáng nay anh Bùi Chi có qua tìm em, nói là lỡ lấy nhầm gói hàng của em. Anh ấy còn đặc biệt xin lỗi, tặng em một hộp socola nhập khẩu.”

“Dù gì cũng chỉ là một cuốn truyện tranh thôi, vốn dĩ em chẳng để tâm.” Cô bé dừng lại, gương mặt hơi lộ vẻ ngượng ngùng. “Nhưng trên đường đến trường, em mới phát hiện anh ấy còn nhét vào cặp em một phong bao lì xì.”

Vừa nói, Tiểu Nhứ vừa lục trong balo, lấy ra phong bao đỏ căng phồng: “Ở trường em ngại không dám mở, nhưng mới nãy em về nhà xem thử...”

“Thật sự là quá nhiều rồi, đủ để em mua thêm cả trăm cuốn nữa ấy!” Cô bé đưa phong bao về phía Truy Liên: “Chị Liên Liên, cái này em không thể nhận được, ngại lắm! Chị giúp em trả lại cho anh Bùi Chi nhé?”