Hai thi thể đã được đặt nằm ngay ngắn trên hai chiếc bàn gỗ lớn. Tịnh Nghi bước đến chỗ chậu nước ngay góc phòng để rửa tay. Có vài miếng vải được đặt sẵn bên cạnh. Cô lấy một miếng lên cột ngang mũi thay cho khẩu trang và một miếng vải khác đưa qua cho Tử Hàm.
"Ngụy đại nhân, ta cần một người ghi chép."
"Mặc Kha." Giọng Nguỵ Tử Hàm vừa vang lên, cậu thiếu niên liền đẩy cửa bước vào.
Bàn tay trắng nõn gầy guộc của Tịnh Nghi chỉ về hướng cái bàn trống, trên đó có sẵn giấy mực đầy đủ.
"Ta đọc cái gì thì ghi lại hết, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Cô dặn dò cẩn thận trước khi bắt đầu.
Tử Hàm cầm một hộp gỗ đặt trước mặt Tịnh Nghi. Bên trong là dụng cụ được gói cẩn thận trong một lớp vải lụa. Tất cả đều còn mới, chưa từng sử dụng.
"Đa tạ Nguỵ đại nhân." Cô đón lấy chiếc hộp từ tay Tử Hàm. Ngón tay thon thả khẽ lướt qua lòng bàn tay của hắn.
Tịnh Nghi sắp xếp dụng cụ ra ngoài. Ở nơi này không như thế giới hiện đại, những gì cô có chỉ là dao mổ nhỏ, lược nhọn, trâm bạc, cân đồng ... nhưng điều này không làm khó được Tịnh Nghi. Trong lòng cô đã có một số phán đoán dựa theo kinh nghiệm mấy năm làm việc. Giờ đây Tịnh Nghi muốn kiểm chứng lại suy nghĩ của mình. Cô chậm rãi quỳ xuống khấu đầu trước hai thi thể.
"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu. Con chỉ còn cách này để tìm lại sự thật."
Sau đó Tịnh Nghi bắt đầu từ thi thể của Lý tướng quân. Trên người ông mặc trường bào màu đen. Máu từ những vết thương thấm vào vải đã khô lại, bám dính lên da. Tịnh Nghi cẩn thận dùng dao cắt từng mảnh vải. Các vết thương lớn nhỏ trên cơ thể ông dần hiện rõ ra trước mắt ba người trong phòng. Trên vai, trước ngực có những nhát đâm nông sâu khác nhau nhưng đều từ một vũ khí vô cùng sắc bén, lực tác động lên rất mạnh mẽ chứng tỏ hung thủ ra tay cực kỳ dứt khoát.
"Một nhát chém từ vai trái kéo qua ngực phải dài gần năm tấc, làm rạn xương sườn, tụ huyết bên trong..."
"Một nhát chém dài hơn một thước trên đùi phải..."
Giọng Tịnh Nghi vang lên đều đều, Mặc Kha chăm chú ghi chép theo từng lời nói, trong lòng không khỏi cảm thán một tiểu cô nương lại có bản lĩnh nghiệm thi như vậy. Người khác chỉ cần nhìn thấy thi thể máu me thôi đã chịu không nổi, còn cô nương này bình tĩnh đến lạ, đã vậy nạn nhân còn chính là cha mẹ của mình. Tử Hàm im lặng đi theo quan sát từng hành động của Tịnh Nghi. Dường như cô nương yếu đuối muốn gục ngã khi nãy và người trước mặt hiện tại là hai người khác nhau. Tịnh Nghi đang chìm trong thế giới riêng của mình, sự đau đớn của bản thân như bị bỏ ra sau.
"Vết thương trí mạng là một nhát đâm thẳng vào ngực trái, sâu hơn bảy tấc... thẳng vào tim..."
Trong thoáng chốc, giọng Tịnh Nghi hơi chậm lại. Tử Hàm cảm nhận được một chút run rẩy của người bên cạnh nhưng cô liền lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, tiếp tục đọc cho Mặc Kha ghi theo.
"Dựa vào những vết thương này ta suy đoán hung thủ dùng song đao. Vẫn còn một nhân chứng sống sót, Nguỵ đại nhân có thể đối chiếu lời khai và bản khám nghiệm của ta cùng nhau." Tịnh Nghi ngước lên nhìn thẳng vào Tử Hàm bất ngờ nói.
Hắn không rõ gương mặt đằng sau lớp khăn đang có biểu cảm như thế nào, chỉ thấy một đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự cương nghị.
"Lý đại tiểu thư, cô còn tiếp tục được không?" Tử Hàm không đáp lại lời của Tịnh Nghi mà lại hỏi một câu đầy sự quan tâm.
Mặc Kha như thấy cảnh tượng kỳ lạ, dù đang hý hoáy viết cũng len lén ngước lên nhìn chủ nhân của mình một chút để chắc rằng hắn không nghe nhầm.
Cô khẽ gật đầu, trên vầng trán dần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Vết thương trên vai khiến mỗi cử động tay của Tịnh Nghi đều nhói lên một cơn đau đến tận tim gan. Cô siết chặt con dao mổ trên tay, từng nhát dao hạ xuống không hề do dự.