Chương 8: Bản Lĩnh

Hạ Đế chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén quan sát Tịnh Nghi nhưng không vội lên tiếng.

"Lý đại tiểu thư biết nghiệm thi sao?" Giọng nói rất trầm của Tử Hàm vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Tịnh Nghi gật đầu rồi nhìn qua Hạ Đế chờ đợi câu trả lời. Ông ta cũng bất ngờ không kém. Trước giờ chỉ nghe nói đại tiểu thư của Lý gia đau ốm triền miên, chẳng làm được gì. Vậy mà giờ đây lại đứng trước mặt ông xin nghiệm thi.

"Con thực sự làm được?" Hạ Đế chậm rãi hỏi.

"Ngày trước ở biên cương, thần hữu duyên được cao nhân chỉ dạy nên hôm nay mạo muội xin được góp sức tìm ra chân tướng." Tịnh Nghi khom người, bịa ra lý do không chớp mắt.

Cô liều lĩnh cầu xin như vậy bởi vì đã phát hiện ra những điểm bất thường trên cơ thể cha mẹ mình. Tịnh Nghi không tin họ chết chỉ vì bị phục kích, bị đâm chém không thôi.

"Được, dù sao đây cũng là trọng án. Ngụy khanh hãy để Tịnh Nghi giúp sức."

"Tạ ơn hoàng thượng ân chuẩn." Cô liền dập đầu khấu tạ.

"Trương quản gia, hãy chuẩn bị tang sự. Tỷ tỷ cần gì cứ dặn dò lão Trương." Tư Duệ căn dặn rồi đưa Hạ Đế đến thư phòng. Hai thị vệ dìu tên lính bị thương đi theo sau.

"Phiền Nguỵ đại nhân chuẩn bị giúp ta một bộ dụng cụ khám nghiệm. Tiểu Ngọc, muội tìm cho ta lá ngải cứu nhé. Trương quản gia, hãy chuẩn bị một căn phòng rộng rãi."

Tịnh Nghi dáng vẻ yếu ớt nhưng giọng nói rất dứt khoát, nhanh chóng sắp xếp mọi việc rất thành thục. Vương Ngọc gọi Tiểu Đào đến dìu cô rồi đi làm mấy việc theo lời của Tịnh Nghi.

"Ngụy đại nhân, phiền ngài sai người mang phụ thân và mẫu thân ta vào bên trong." Cô gái thậm chí đứng còn không vững, phải dựa vào Tiểu Đào nhưng phân phó mọi việc đâu ra đó.

"Ta có chút tò mò không biết với bộ dạng này Lý đại tiểu thư định nghiệm thi thế nào?" Tử Hàm vừa ra hiệu cho Mặc Kha và Từ Khâm vừa hỏi, giọng hắn nhàn nhạt khó nhận ra được cảm xúc.

"Ta sẽ làm được. Ngụy đại nhân không cần phải lo lắng. Chẳng phải ngài cũng nên cảm ơn ta vì đã giúp ngài bớt đi một chuyện khó xử sao?" Tịnh Nghi thẳng thắn trả lời chẳng chút kiêng dè.

Một khi Hạ Đế hạ lệnh cho hắn điều tra vụ án này, Tử Hàm phải đối mặt với Lý gia xin sự đồng ý để nghiệm thi. Dù đã mất nhưng thân xác của phu phụ Lý tướng quân vẫn rất quý giá. Chưa chắc Lý gia đồng ý cho hắn mổ xẻ, động chạm đến thi thể trừ khi có mệnh lệnh từ hoàng thượng. Đích thân Tịnh Nghi lên tiếng đúng là đã hóa giải vấn đề này dễ dàng. Bởi cô là người của Lý gia, làm việc này hợp lý hơn bất kỳ ai.

Dường như từng hành động nhỏ của cô đều không thoát được đôi mắt sắc sảo của Nguỵ Tử Hàm. Hắn chắp tay sau lưng, dáng vẻ cao lãnh, chậm rãi đi bên cạnh Tịnh Nghi. Tử Hàm cảm thấy một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lại mang phong thái, dáng vẻ của một người đã trưởng thành, ẩn sau gương mặt ngây thơ là sự thâm trầm, sâu sắc.

Trương quản gia nhanh chóng sắp xếp một căn phòng trống ngay hậu viện. Đây là một người đàn ông trung niên, hơi gầy nhưng làm việc rất nhạy bén, được Lý Trạch tin tưởng giao mọi việc trong phủ mỗi khi ông phải đi đến biên cương. Vẻ đau buồn hiện rõ trên gương mặt khiến lão Trương như già thêm mấy tuổi. Sau khi làm xong, ông xin phép cáo lui để đi chuẩn bị linh đường.

Vương Ngọc đứng trước phòng chờ đợi Tịnh Nghi, thấy Tử Hàm cùng bước đến liền chắp tay hành lễ.

"Ngụy quốc công."

Tịnh Nghi thoáng ngạc nhiên nhìn qua nam nhân bên cạnh. Không ngờ hắn không những là thân tín của hoàng thượng mà còn là Nguỵ quốc công vang danh khắp kinh thành. Hắn khẽ gật đầu với Vương Ngọc.

"Muội không cần phải vào trong đâu. Hãy cùng Tiểu Đào chờ ở bên ngoài." Giọng Tịnh Nghi dịu dàng trấn an. Việc nghiệm thi đối với hai tiểu cô nương sẽ rất khủng khϊếp. Cô không muốn họ bị ám ảnh nên chỉ có thể một mình mà làm.

Chợt Tử Hàm chìa khuỷu tay ra, Tịnh Nghi hiểu ý liền vịn vào tay hắn để đi vào. Trong căn phòng, hương ngải cứu xông lên nghi ngút, làm vơi đi phần nào mùi tử khí nặng nề. Cô nhìn quanh một lượt, lên tiếng thán phục.

"Không hổ danh Nguỵ đại nhân, chỉ trong thời gian ngắn mà đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn thế này."