Hoàng thượng và hoàng hậu trên cao cũng gật đầu đồng ý với nàng ta. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên xem có tiểu thư nhà nào tình nguyện ra biểu diễn tài nghệ. Tịnh Nghi vẫn ngồi im lặng, dửng dưng với sự huyên náo ngoài kia. Vương Ngọc thì có phần thưởng thức hơn.
Tô Doanh chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhìn sang Tịnh Nghi, giọng điệu đầy trong sáng, vô tư.
"Lý tiểu thư, hay là cô thể hiện một chút bản lĩnh cho mọi người đi. Ta thấy dáng người cô mảnh mai như vậy chắc là múa đẹp lắm. Hoàng hậu yêu thương cô như vậy chẳng lẽ cô không có gì đáp lại người sao?"
Cái tên vừa được xướng lên lập tức gây chú ý cho rất nhiều người. Những người không biết thì tò mò Lý tiểu thư là vị nào. Người biết thì kín đáo che miệng cười hả hê vì sắp được xem trò cười. Tịnh Nghi thong thả đứng lên, bước ra giữa điện quỳ xuống chắp tay hành lễ.
"Miễn lễ. Thân thể con không khỏe không cần phải câu nệ. Mau đứng lên!" Hạ Đế thấy dáng vẻ mảnh mai, yếu ớt của thiếu nữ thì không khỏi đau lòng.
Cả buổi yến tiệc, nàng như một chiếc bóng lặng lẽ. Ông vẫn muốn hỏi han nàng đôi câu nhưng vẫn chưa có dịp phù hợp.
"Tạ bệ hạ ân chuẩn." Tịnh Nghi đập đầu tạ ơn rồi mới đứng dậy.
Tô Doanh đứng cạnh thấy hoàng thượng nói đôi câu quan tâm với Tịnh Nghi mới thầm kinh ngạc. Cách Hạ Đế hỏi chuyện có mấy phần thân thiết hơn bình thường. Hoàng hậu trìu mến nhìn Tịnh Nghi hỏi lại.
"Nếu thân thể ngươi đã không khỏe thì không cần miễn cưỡng. Để tiểu thư khác ra múa thay là được."
"Hồi hoàng hậu nương nương, thần vốn lớn lên trong doanh trại, không biết ca vũ nhưng... múa kiếm thì có thể, chỉ mong hoàng hậu đừng chê trách thần vụng về." Câu trả lời của Tịnh Nghi vừa khéo léo nhưng vẫn đủ thành thật.
Nàng thừa nhận mình không được như các tiểu thư khuê các ở kinh thành nhưng vẫn một lòng muốn cống hiến cho hoàng hậu. Nếu bà trách phạt Tịnh Nghi sẽ bị mang tiếng hẹp hòi. Hoàng hậu không chê thì ai dám chê cười nàng. Đúng là một nữ tử không hề đơn giản như vẻ ngoài yếu đuối kia!
Ngay từ lúc Tịnh Nghi đứng ra giữa điện đã thu hút ánh mắt của thái tử Giang Uyên. Tô Doanh rạng rỡ bao nhiêu thì Tịnh Nghi lại thuần khiết bấy nhiêu. Hai người đứng cạnh nhau tạo nên một sự đối lập rõ ràng. Tịnh Nghi thoạt nhìn có vẻ giản dị nhưng càng ngắm càng say mê. Dường như nàng có một sức hút vô hình khó cưỡng lại được. Ánh mắt hắn nhìn Tịnh Nghi như không có lối thoát. Tô Doanh thấy thái tử luôn hướng về phía mình liền rất hài lòng, trên môi luôn nở một nụ cười e ấp.
"Vậy để cho trẫm và hoàng hậu xem con múa kiếm như thế nào." Giọng Hạ Đế vang lên đầy uy nghiêm.
Trần công công toan ra hiệu cho cung nhân mang kiếm lên cho Tịnh Nghi thì Nguỵ Tử Hàm đã nhanh hơn một bước.
"Nếu Lý tiểu thư muốn múa kiếm, hãy dùng kiếm của ta."
Hắn vừa dứt lời, Ngọc Dao công chúa liền trợn tròn mắt nhìn hắn như thấy ma. Toàn bộ người trong điện bị cả kinh không kém. Lãnh Nguyệt kiếm của Nguỵ Tử Hàm chưa từng có ai được chạm vào. Nếu chạm vào tức là người đó chỉ có con đường chết. Tô Doanh cũng không tin nổi vào tai mình, hết nhìn Tịnh Nghi lại nhìn Nguỵ Tử Hàm.
"Ha ha ... Nguỵ ái Khanh thật biết làm cho người khác bất ngờ. Chuẩn!" Hạ Đế bật cười sảng khoái, vẫy tay ra hiệu đồng ý với Tử Hàm.
Mặc Kha ở ngoài điện nghe lệnh mới cầm thanh Lãnh Nguyệt kiếm đi vào, đến trước mặt Tịnh Nghi cung kính đưa cho nàng. Nàng nhận kiếm bằng hai tay rất cẩn trọng rồi xoay người nhìn qua Nguỵ Tử Hàm thi lễ, đôi mắt cong lên.
"Đa tạ Nguỵ đại nhân."
"Nếu Lý tiểu thư đã có kiếm thì chúng ta bắt đầu thôi." Tô Doanh xoay người về hướng đàn của mình.