Chương 48: Đế Hậu Tình Thâm

Ngọc Dao vừa ngồi xuống cạnh thái tử Giang Uyên liền bị hắn nhéo nhẹ một cái vào mũi, giọng vừa đủ hai người nghe thấy.

"Đừng tưởng ta không biết ý đồ của muội. Là muốn ngồi gần Nguỵ đại nhân phải không?"

"Đúng là ca ca hiểu muội nhất." Nàng ta tinh nghịch đáp lời kèm theo một cái nháy mắt với Giang Uyên, hai má phiếm hồng.

Sứ thần các nước lần lượt tiến lên dâng cống phẩm chúc mừng sinh thần cho hoàng hậu. Bao nhiêu kỳ trân dị bảo được khoe ra khiến người khác phải lóa mắt.

Sau đó Trần công công được lệnh của Hạ Đế, một lần nữa dõng dạc hô to.

"Khai yến"

Âm nhạc lại vang lên rộn ràng, tiếng trống hoà cùng tiếng sáo trúc tạo nên một giai điệu vui vẻ, đầy sức sống. Hai hàng cung nữ bước đi uyển chuyển, trên tay là những chiếc mâm vàng sáng chói với đủ các món sơn hào hải vị. Ngự tọa nhanh chóng được lấp đầy bởi các món ăn. Mùi thơm ngào ngạt lan toả khắp điện.

Cầm trong tay ly rượu đã được rót đầy, Hạ Đế nhìn sang hoàng hậu với ánh mắt nhu tình, cất giọng trầm ấm.

"Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, trẫm chúc nàng phúc thọ miên trường, dung nhan như nguyệt, tâm đức như lan, cùng trẫm tạo phúc cho muôn dân Hạ Quốc."

Hoàng hậu từ tốn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hạ Đế, giọng nói rất đỗi dịu dàng, từng lời từng chữ như khắc vào tim người nghe.

"Thần thϊếp tạ ân điển của bệ hạ."

Nói xong hoàng hậu vươn những ngón tay thon như búp sen, nâng ly cùng hoàng thượng, gương mặt xinh đẹp ngập tràn hạnh phúc, tình chàng ý thϊếp.

Ở bên dưới, quần thần cũng đồng loạt nâng ly chúc mừng hoàng hậu.

"Hoàng hậu vạn phúc kim an."

Tịnh Nghi lẳng lặng chứng kiến một màn đế hậu tình thâm mà lòng không chút gợn sóng. Đôi mắt hạnh của nàng lạnh lẽo nhìn về nam nhân cao cao tại thượng trên kia. Nàng còn cảm thấy có phần nực cười trước nhân tình thế thái. Hôm trước còn mang vẻ mặt đau khổ vì cái chết của mẫu thân nàng, giờ đây lại đầy hạnh phúc, vui vẻ bên hoàng hậu.

Tịnh Nghi siết chặt ly rượu trong tay, vô thức đưa lên môi nhấp liên tục như muốn lấp đầy sự trống trải trong lòng.

Từ bên ngoài hai hàng vũ nữ uyển chuyển đi vào giữa điện theo tiếng nhạc. Họ vận xiêm y mỏng nhẹ màu đỏ, dải lụa trên tay tung bay theo từng bước đi tạo thành những gợn sóng mềm mại. Dưới chân mỗi người đều đeo một chiếc lục lạc, tiếng leng keng phát ra rộn ràng hòa chung cùng tiếng nhạc.

Các nàng xoay người theo điệu nhạc, động tác vừa mềm mại vừa dứt khoát khiến bao người chăm chú nhìn, không thể dứt ra được. Những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên liên tục. Duy chỉ có Nguỵ Tử Hàm và Dương Thừa Vũ ngồi như hai pho tượng sống, chẳng màng đến mỹ nữ uốn lượn xung quanh.

"Ngụy đại nhân, bổn công chúa mời ngài một ly." Ngọc Dao lấy hết can đảm đi đến trước mặt Tử Hàm, muốn nâng ly với hắn.

"Đa tạ công chúa." Tử Hàm chỉ đáp lại một câu ngắn gọn, cầm ly rượu nhấp một ngụm lấy lệ.

Thấy vẻ mặt thờ ơ của Tử Hàm như mọi khi, nàng ta ấm ức cầm ly rượu quay lại chỗ bên cạnh thái tử.

"Đúng là đồ đầu gỗ." Ngọc Dao lầm bầm mắng hắn.

"Muội thích ai không thích lại đi thích kẻ có trái tim bằng đá thì biết trách ai." Giang Uyên cố nén cười, an ủi muội muội của mình vài câu.