Tiếng bàn tán lại vang lên. Nếu ban đầu đám nữ nhân xem thường xuất thân của Tịnh Nghi thì giờ đây lại kèm theo cả sự ghen ghét trước nhan sắc của nàng. Việc Dương Thừa Vũ làm cũng rình rang nên không tránh được nhiều người nhắc đến. Không ngờ người này lại là Tịnh Nghi khiến nàng càng bị chán ghét hơn.
Tuy nhiên vẫn có vài vị tiểu thư tiến đến chào hỏi Vương Ngọc và nàng. Dù không biết họ có ý đồ gì nhưng Tịnh Nghi luôn giữ thái độ ôn hòa đáp trả.
"Tô tiểu thư đến rồi." Một giọng nói vang lên lập tức gây chú ý cho mọi người.
Tô Doanh trong bộ y phục màu hồng nhạt thêu chỉ vàng lấp lánh, dáng vẻ yểu điệu bước vào. Trên đầu nàng ta cài trâm vàng khảm ngọc trai phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, dải tua khẽ lay động theo từng bước chân uyển chuyển.
Tô Doanh vừa xuất hiện đã gây chú ý. Các tiểu thư kia liền hùa vào, bắt đầu tâng bốc nàng ta đủ kiểu. Tịnh Nghi và Vương Ngọc chỉ lặng lẽ đứng qua một bên quan sát.
"Đúng là tiểu thư của hộ bộ thượng thư. Nàng ta chỉ thiếu mỗi khoác cả kho vàng lên người mới chịu." Vương Ngọc nghiêng người thì thầm.
Tịnh Nghi khẽ cười, véo nhẹ vào tay nàng một cái cảnh cáo.
"Không hổ là đích nữ của Tô thượng thư. Có mấy ai sánh được nhan sắc của nàng chứ."
"Xem ra lần này chẳng có người nào tranh nổi vị trí thái tử phi với Tô tiểu thư được rồi."
"Bao nhiêu vương tôn công tử ở kinh thành ngỏ lời nhưng nàng ta vẫn chưa đồng ý với ai. Chắc là chỉ có cái ghế thái tử phi mới xứng với nàng..."
Những lời tán thưởng tuôn ra không ngớt dành cho Tô Doanh. Nàng ta cười e thẹn, cử chỉ vô cùng duyên dáng, nhẹ nhàng đáp lời mấy vị phu nhân. Chợt ánh mắt nàng ta liếc qua một góc, nơi có Tịnh Nghi và Vương Ngọc đang đứng đó.
"Ồ chúng ta gặp nhau nữa rồi." Tô Doanh nở một nụ cười tươi như hoa nhưng tia nhìn lại ánh lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
Tịnh Nghi mỉm cười, bước ra đáp lễ lại.
"Chào Tô tiểu thư."
"Không ngờ cô lại là Lý tiểu thư được Dương công tử để mắt đến, chỉ một đêm đã nổi danh khắp kinh thành." Giọng điệu Tô Doanh đầy sự châm chọc, tiếng cười khúc khích của nữ nhân gần đó hùa theo cô ta.
Thoạt nghe qua giống như nàng ta đang khen nhưng lại là ngầm cố ý châm ngòi hiềm khích, ganh tỵ giữa các tiểu thư nọ và Tịnh Nghi.
"Việc Dương Thừa Vũ muốn làm gì, ta chẳng thể ngăn cản được. Nếu các vị thắc mắc chi bằng cứ hỏi trực tiếp hắn." Tịnh Nghi rất điềm nhiên trả lời, cười như không cười.
"Hừ, bày đặt làm cao gì chứ. Ra vẻ ngây thơ để Dương công tử ban phát cho chút thương hại. Đừng có mơ tưởng bám vào chàng mà trèo cao." Một cô nương đứng cạnh Tô Doanh nói rất đanh đá.
"Kìa Thượng Quan muội muội, sao lại nói Lý tiểu thư như thế." Tô Doanh ra vẻ khuyên can nhưng khóe môi lại nhếch lên hài lòng.
"Lý gia phải cần người khác thương hại sao? Những ngày đầu là ai đã đồng cam cộng khổ, trợ giúp cho hoàng thượng có được Hạ Quốc ngày hôm nay? Lúc đó các người đang ở đâu? Nếu Lý gia ta ham phú quý thì liệu có cam tâm tình nguyện trấn giữ biên cương suốt chừng đó năm. Thậm chí còn bỏ mạng nơi xa xôi." Lúc này Tịnh Nghi chẳng e dè, nhường nhịn nữa. Nàng đáp trả một cách dứt khoát, đầy mạnh mẽ. Đôi mắt nàng loé lên sự giận dữ quét qua từng người một trước mặt.