Mấy vị tiểu thư đứng xung quanh cũng giải tán dần. Bọn họ đều dành ánh mắt ngưỡng mộ cho nam nhân kia nhưng chẳng ai đủ can đảm tiếp cận hắn. Dương Thừa Vũ và Nguỵ Tử Hàm chính là tuyệt đại song kiêu của kinh thành. Cả hai đều tuy còn trẻ tuổi nhưng luận về tài năng lẫn nhan sắc thì khó có ai bì được. Đặc điểm chung nữa là người nào cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng, không gần nữ sắc.
"Khi nãy muội sợ chết đi được. May mà có tỷ đỡ lấy muội." Vương Ngọc ngồi trong xe, tay ôm trước ngực thở phào ra một tiếng.
"Người đó là ai vậy?" Tịnh Nghi hỏi
"Hắn là trưởng tử của Dương thừa tướng, họ hàng bên ngoại của hoàng hậu, thái tử còn phải gọi hắn một tiếng biểu huynh..." Vương Ngọc liền giải thích một hơi cho Tịnh Nghi.
"Thì ra là vậy..." Nàng lắng nghe rồi gật gù theo Vương Ngọc.
Qua ngày hôm sau, Tịnh Nghi vừa dùng bữa sáng xong liền thấy Trương quản gia hấp tấp chạy đến viện của mình. Ông chắp tay trước nàng bẩm báo.
"Hồi tiểu thư, Dương... Dương công tử của phủ thừa tướng cho người mang lễ vật đến, nói là tạ lỗi với tiểu thư vì sự thất thố của ngày hôm qua."
Nàng thoáng ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy cùng Trương quản gia ra cổng. Dương Thừa Vũ không đích thân xuất hiện nhưng có vài gia nhân đi kèm một cỗ xe ngựa chất đầy quà cáp. Một người tiến lên cúi người trước Tịnh Nghi, giọng điệu thập phần cung kính.
"Bẩm Lý tiểu thư, đây là chút lòng thành của công tử nhà ta. Mong tiểu thư đừng từ chối."
Nàng thầm thán phục chỉ trong thời gian ngắn mà tên công tử họ Dương này điều tra ra nhanh như vậy. Hầu như các công tử, tiểu thư ở kinh thành đều chưa từng gặp mặt nàng. Tình thế này quả thật khó xử, Tịnh Nghi không muốn nhận đống lễ vật hào nhoáng này. Nhưng nếu từ chối thì sẽ giống như xem thường uy danh của phủ thừa tướng. Hiện tại Lý gia đã không còn thịnh vượng như xưa, nàng chẳng muốn đắc tội với quyền thần.
Tịnh Nghi bần thần một hồi lâu mới đáp lại gã gia nhân kia.
"Dương công tử khách sáo rồi. Những món lễ vật này quá giá trị, ta vốn lớn lên ở biên cương, không biết thưởng thức các loại kỳ trân dị bảo, đưa vào tay ta chỉ uổng phí thôi." Tịnh Nghi lựa lời khéo léo từ chối.
Thấy mấy tên gia nhân kia mặt mày tối sầm lại, Tịnh Nghi khẽ mỉm cười, đưa tay tùy tiện chọn lấy một cái quạt nằm lẻ loi trong rương lễ vật.
"Ta lấy cái quạt này là được rồi. Phần còn lại phiền các ngươi mang về lại cho Dương công tử."
Dương Thừa Vũ đang ngồi thưởng trà bên hòn non bộ trong phủ. Hắn từng nghe kể về vị tiểu thư Lý gia kia. Thiên hạ đồn đại nàng đau ốm triền miên lại sống ở nơi thiếu thốn, so với các cô nương vùng thôn quê thậm chí còn kém xa. Nhưng người mà hắn gặp hôm qua lại không hề giống như lời đồn ngoài kia. Thậm chí ánh mắt nàng nhìn hắn chẳng có chút gợn sóng.
Một tên gia nhân tiến vào, cẩn trọng thuật lại mọi việc diễn ra tại Lý gia. Dương Thừa Vũ đột nhiên bật cười khiến gã kia trợn tròn mắt cả kinh. Vị chủ nhân này thường ngày mặt lạnh như tiền mà nay tự dưng lại cười vui vẻ dù bị vị tiểu thư kia từ chối.
Thừa Vũ không ngờ có ngày hắn cũng bị nữ nhân từ chối. Bao nhiêu tiểu thư chỉ cầu có được một cái nhìn của hắn còn Lý Tịnh Nghi này chẳng buồn liếc hắn một cái. Hắn cố ý mang quà cáp rình rang đến phủ của nàng thì bị cho mang về hết. Chỉ trừ lại một cái quạt nhưng cái quạt này mới chính là thứ hắn xem trọng nhất.